Thực sự tôi không muốn nói những chuyện thuộc về bí
mật nghề nghiệp. Nhưng thấy sự hiểu biết của báo chí và cộng đồng về các
hoạt động tìm kiếm cứu nạn hàng không có thể gây nên những sự hiểu lầm
nghiêm trọng, tôi đành phải chia sẻ chuyện này…
Hơn 20 trước tôi là thành viên đội tìm kiếm cứu nạn trong vụ máy bay rơi ở gần Nha Trang khi chuẩn bị hạ cánh.
Mặc dù biết máy bay bị
mất liên lạc ở gần sân bay Nha Trang, nhưng không ai khẳng định được khu
vực máy bay có thể rơi để khoanh vùng tìm kiếm.
Vì vậy, công tác tìm
kiếm cứu nạn đã được thực hiện theo tất cả mọi phân tích và nghi vấn, cả
trên biển, trên núi và trên đồng bằng theo kế hoạch tìm kiếm của Chỉ
huy sở.
Chúng tôi đi qua nhiều
vùng dân cư và dò hỏi nhiều người dân. Hỏi họ có thấy máy bay nào bay
qua vào ngày giờ này không? Họ có nghe tiếng máy bay hay tiếng nổ to nào
vào ngày giờ này không? Họ có tình cờ nhìn thấy vật gì lạ ở đâu đó
không...? Chúng tôi hỏi đủ thứ để tìm ra manh mối.
Khi chúng tôi gặp và
hỏi, tất cả mọi người đều trả lời là họ không thấy gì, không nghe thấy
gì. Tất cả đều trả lời "Không!", "Không!", "Không!".
Nhưng rất nhanh sau khi chúng tôi đi qua một vùng dân cư, bắt đầu rộ lên thông tin "Có!", "Có!", "Có!".
Chúng tôi quay lại
những vùng đó và gặp người dân. Người này cung cấp thông tin này. Người
khác cung cấp thông tin khác. Có rất nhiều thông tin. Người này nhìn
thấy cái này ở chỗ nọ. Người kia nghe thấy tiếng máy bay ở chỗ khác.
Người nọ thấy vật gì đó lạ ở chỗ khác nữa...
Theo thông tin được
người dân cung cấp, chúng tôi đã gọi trực thăng đến để tìm kiếm ở những
vùng nghi vấn. Suốt cả tuần trôi qua, nhiều vùng trên một diện tích rộng
lớn đã cày qua cày lại, nhưng không tìm thấy gì cả.
Sau đó thì manh mối đã
xuất hiện từ một bà cụ sống đơn độc tận trên núi Ô Kha. Bà là nhân chứng
duy nhất đã thực sự nhìn thấy máy bay. Nhưng bà sống đơn độc trên rẫy,
không mấy khi tiếp xúc với ai. Bà không biết có máy bay rơi và một bộ
máy hùng hậu đang đi tìm nó, cho đến khi bà có việc đi ra uỷ ban và
chúng tôi nhờ đó có thông tin để tìm đến gặp bà.
Khi chúng tôi đến, bà
kể sáng hôm đó trời mưa, bà ngồi trong nhà. Đói bụng quá, bà đành đội
mưa ra vườn để nhổ cây mì (sắn). Rồi bà thấy máy bay bay ngay trên đầu,
chỉ cao gấp đôi cái cây trong vườn bà. Bà chỉ cho chúng tôi cái cây mà
bà so sánh. Bà bảo rồi nó bay về hướng đó. Theo hướng bà chỉ là một cái
"yên ngựa" với hai ngọn núi nằm hai bên. Bà bảo, trời mù thì nhìn thấy
hai cái núi thôi, chứ hôm nào trời trong, sẽ thấy một cái núi cao nằm ở
ngay đằng sau. Bà nói, bà nghe thấy một tiếng nổ to, nghĩ là máy bay vừa
bay qua để ném bom (?!)
Vâng, thế là rõ rồi!
Nhưng câu chuyện không chỉ có thế.
Ngay sau đó, tôi có
việc gấp phải bay về Hà Nội. Chiếc trực thăng tìm kiếm cứu nạn bay từ
sân bay Nha Trang lên núi tiếp tế và đón tôi về Nha Trang để nối chuyến
bay ra Hà Nội buổi chiều.
Sáng hôm sau, chiếc
trực thăng này lại bay chở đồ tiếp tế lên núi. Nhưng nó đã không đến
nơi. Nó đã bị rơi không xa chiếc máy bay mà chúng tôi tìm kiếm. Những
người đồng chí của tôi đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Những người
ngay ngày hôm trước tôi còn ngồi ngay cạnh họ.
Nhiều ngày sau, chiếc trực thăng rơi cùng các đồng chí của tôi được tìm thấy, mặc dù đã biết rõ khu vực.
...
Tôi kể ra chuyện này
chỉ với một mục đích: tìm kiếm cứu nạn hàng không là một việc hết sức
phức tạp, vất vả và nguy hiểm, mọi người cần biết điều đó. Chiếc máy bay
ở sân bay thì to, chứ giữa đại dương, giữa rừng nó chỉ nhỏ như cái kim.
Rồi thông tin bị nhiễu bằng những lời đồn thổi, óc tưởng tượng của một
số người. Mọi tình huống phải được đặt ra, cho đến khi biết chắc chắn
máy bay ở đâu.
Nếu bạn nghĩ bạn là người hiểu biết và có trách nhiệm, hãy gạt những nghi ngờ, suy diễn ra khỏi đầu bạn.
Hãy nghĩ tới những nạn nhân và thân nhân của họ.
Hãy chia sẻ những khó
khăn, thậm chí nguy hiểm của những người tham gia tìm kiếm, cứu nạn và
cầu chúc cho họ những điều tốt lành.
Hãy đánh giá cao các nỗ
lực tổ chức tìm kiếm của các nhà chức tránh Việt Nam và các nước. Họ đã
và đang làm tốt các công việc của họ. Họ không thể trả lời ngay được
mọi câu hỏi, thắc mắc của bạn. Họ đang nỗ lực cùng nhau tìm chiếc máy
bay với hy vọng cứu được hành khách, tổ bay. Chính họ cũng bị thiếu
thông tin và đang tìm thông tin, manh mối trong một cuộc tìm kiếm rất
khó khăn.
Hãy cảm thông với Malaysia Airlines trong tình hình khó khăn và rối ren do vụ việc chuyến bay MH370 ngày 8/3.
Đừng suy diễn, nghi ngờ thiếu hiểu biết và vô căn cứ.
Lương Hoài Nam
(nguyên Tổng Giám đốc Jetstar Pacific Airlines)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét