Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Ảnh chụp những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới


Dưới đây là ảnh chụp lại những công việc kỳ lạ, khó hiểu nhất thế giới, thậm chí, bạn không thể gọi tên cụ thể nghề nghiệp ấy.

Nhiếp ảnh gia người Mỹ Nancy Rica Schiff thường đi khắp nước Mỹ để tìm kiếm những người làm những nghề lạ thường nhất.
Nghề ngửi mùi cơ thể
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Ở thành phố Cincinnati có phòng thí nghiệm Hilltop đã có lịch sử hoạt động 50 năm. Ở đây, các nhà nghiên cứu tiến hành những cuộc thí nghiệm đối với mùi cơ thể. Trong ảnh là một tình nguyện viên đang được kiểm tra mùi sau khi tham gia một nghiên cứu về chất khử mùi.
Cô Betty Lyons (trái) bắt đầu làm việc tại phòng thí nghiệm này từ cách đây 35 năm, khi đó cô là đối tượng nghiên cứu, tình nguyện sử dụng các sản phẩm khử mùi. Sau đó, cô tiếp tục gắn bó với phòng thí nghiệm và trở thành người chuyên ngửi và đánh giá mùi cơ thể. Đa số những người làm công việc đặc biệt này đều là nữ giới bởi nữ giới có độ nhạy về khứu giác rất tốt.
Lặn tìm bóng golf
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Nghề của anh Jeffrey Bleim là lặn tìm bóng. Mặc 3 lớp quần áo chống thấm nước, đeo một bộ bình khí nén nặng 20kg, đeo một túi đựng bóng golf có khi lên tới 27kg, Bleim bơi khắp các hồ nước trong các sân golf ở thành phố Kissimmee, bang Florida để nhặt những quá bóng bị đánh hỏng.
Có những ngày Bleim nhặt được tới 5.000 quả bóng. Có tuần đỉnh điểm, anh nhặt được 25.000 quả. Năm ngoái, anh nhặt được 800.000 quả với tổng khối lượng đạt 40 tấn. Những quả bóng này sẽ được đưa tới công ty sản xuất để tái chế và bán lại với giá rẻ hơn. Tiền lương của Bleim tính theo số bóng mà anh nhặt được, tìm thấy một quả sẽ được trả từ 5-10 xu.
Kiểm tra đồ ăn của cún
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Nghề kiểm tra thức ăn cho cún không dành cho những ai dễ nôn bởi cách duy nhất để biết chất lượng của một món thực phẩm ra sao chính là ăn thử nó. Ở Trung tâm Phân tích Giác quan, thuộc thành phố Manhattan, bang Kansas, bà Patricia Patterson được giao nhiệm vụ phân tích các loại thực phẩm dành cho cún.
Các công ty sản xuất thực phẩm cho cún thường phải nhờ tới những người như bà Patterson để giúp họ hoàn thiện hương vị cho sản phẩm.
Kiểm tra snack khoai tây
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Nhiệm vụ của một người kiểm tra snack khoai tây là loại ra những miếng bị rán cháy hoặc bị dính vào nhau. Cô Cindy Pina ở thị trấn Hyannis, bang Massachusetts đã làm nghề này trong suốt 12 năm.
Thụ tinh nhân tạo cho bò cái
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Mỗi ngày, ông Jim O’Neal lại thụ tinh nhân tạo cho hàng trăm bò cái. Tỉ lệ bò cái thụ thai nhân tạo thành công do ông Jim O’Neal thực hiện lên tới 65-70%.
Lấp khe nứt của núi
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Ông Jeffrey Glanzer có nhiệm vụ định kỳ kiểm tra và lấp đầy các kẽ nứt của ngọn núi Rushmore, gần thị trấn Keystone, bang South Dakota. Công việc nghe có vẻ buồn cười nhưng lại rất quan trọng đối với công trình điêu khắc khổng lồ - Đài tưởng niệm Quốc gia núi Rushmore.
Ở đây, khuôn mặt của 4 vị Tổng thống nổi tiếng của Mỹ là George Washington, Thomas Jefferson, Theodore Roosevelt và Abraham Lincoln được tạc lên bề mặt trái núi Rushmore. Kể từ khi bức điêu khắc khổng lồ này hoàn thành năm 1941, có một nghề mới được sinh ra, đó là lấp các khe nứt trên núi.
Phủi bụi xương khủng long
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Trong hơn 30 năm qua, ông Frank Braisted có nhiệm vụ duy nhất là phủi bụi cho những bộ xương khủng long có niên đại lên tới hàng trăm triệu năm. Ông là người duy nhất ở Viện bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Smithsonian thuộc bang Washington được làm nhiệm vụ này.
Dụng cụ làm việc của ông là một chiếc chổi lông gà và một chiếc máy hút bụi. Làm sạch những bộ xương này thực tế không đơn giản, ông Braisted phải giúp chúng luôn sạch sẽ mà không được phép chạm vào bộ xương.
Đếm cá
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Công việc hàng ngày của cô Julie Booker, sống ở thành phố Seattle, bang Washington là đến công viên hải dương học đếm cá. Cứ 10 phút cô lại đếm một lần, công việc lặp đi lặp lại trong hàng tiếng đồng hồ. Ý nghĩa của việc này là giúp các nhà nghiên cứu điều hòa được số lượng các loài cá sinh sống ở địa phương.
Đánh bóng đồng xu
Bộ ảnh về những nghề nghiệp kỳ lạ, khó gọi tên nhất thế giới
Khách sạn St. Francis ở thành phố San Francisco, bang California có một ông cụ tên là Arnold Batliner. Hàng ngày, ông đến làm nhiệm vụ đánh bóng các đồng xu mà khách hàng trả cho khách sạn.

Những đồng xu cũ xỉn sẽ được làm mới trở lại để khi nhân viên trả lại cho khách, chúng sẽ khiến họ ấn tượng vì vẻ sáng bóng hoàn hảo. Dịch vụ này đã được khách sạn duy trì suốt 50 năm qua và ông cụ Batliner cũng đã làm ở đây suốt 20 năm.

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Mưa lũ gây hậu quả nặng nề về người và của


Theo thống kê ban đầu của các tỉnh khu vực miền Trung Tây Nguyên, đợt mưa lũ này đã khiến ít nhất 26 người chết và mất tích. Hàng trăm ngàn ngôi nhà vẫn đang bị ngập, rất nhiều tài sản bị cuốn trôi...


Cho đến tối ngày 16/11, tỉnh Quảng Ngãi phát hiện 4 người chết do nước lũ, lở núi cuốn trôi mất xác và 1 người khác bị thương.
Khoảng 19h00 ngày 15/11, tại khu vực đồi núi thôn Gò Lã (xã Sơn Dung, huyện Sơn Tây), một khối lượng lớn đất đá phía ta-luy dương từ trên núi cao ập xuống và chôn vùi 2 vợ chồng ông Đinh Văn Lang và bà Đinh Thị Hiếp. Khối lượng đất đá đổ xuống ước lượng khoảng 10.000m3.
Lực lượng cứu hộ tìm thấy chiếc xe máy của hai vợ chồng ông Lang. Ảnh: H.Long
Lực lượng cứu hộ tìm thấy chiếc xe máy của hai vợ chồng ông Lang. Ảnh: H.Long
Ngoài ra, trên địa bàn Quảng Ngãi có 2 trường hợp khác bị tử vong là em Vương Thị Thu Thảo (học sinh lớp 5, trú huyện Nghĩa Hành) bị gió hất rơi xuống sông và ông Lâm Quang Vinh (ngụ xã Tịnh Hà, huyện Sơn Tịnh) bị nước lũ cuốn trôi. Bên cạnh đó, có 1 người bị thương do sạt lở núi tại thôn Gò Re (xã Ba Xa, huyện Ba Tơ).
Đến chiều 16/11, tỉnh Quảng Ngãi vẫn chưa có thống kê đầy đủ thiệt hại về người và tài sản.
Theo thông tin từ Ban chỉ huy PCLB-TKCN tỉnh Bình Định, trong đợt mưa lũ này đã làm 12 người chết, 2 người mất tích. 
Nhiều tuyến đường trên địa bàn tỉnh Bình Định bị chia cắt. Ảnh: D.Công
Nhiều tuyến đường trên địa bàn tỉnh Bình Định bị chia cắt. Ảnh: D.Công
Mưa lũ còn làm ngập khoảng 95.000 nhà dân ở các địa phương trong tỉnh. Khoảng 9 giờ sáng cùng ngày, nước lũ về quá lớn đã làm làm mố cầu phía Nam cầu Bình Định (thị xã An Nhơn) bị sụp, gãy đổ một nhịp cầu làm 2 người qua đây bị cuốn trôi, 1 người may mắn được cứu sống, người còn lại bị nước lũ nhấn chìm, mất tích.
Nước ngập nhà dân trên địa bàn tỉnh Bình Định. Ảnh: D.Công
Nước ngập nhà dân trên địa bàn tỉnh Bình Định. Ảnh: D.Công
Hệ thống giao thông trên tuyến QL1A bị tê liệt nhiều giờ. Lực lượng chức năng phải chốt chặn hướng dẫn xe lưu thông vào đường qua thị xã Bình Định, đồng thời huy động lực lượng gia cố cầu.
Tại tỉnh Gia Lai khoảng 5h30’ sáng ngày 15/11, trong lúc đi đến trường để dạy học đoạn qua ngầm tràn suối Tà Nang (thôn 10, xã Đông, Kbang, Gia Lai), không may 2 cô giáo mầm non đã bị nước cuốn trôi.
Tại tỉnh Phú Yên trong đợt mưa lũ này cũng có 1 người mất tích là ông Đỗ Văn Lanh (33 tuổi, trú ở thôn Từ Nham, xã Xuân Thịnh, thị xã Sông Cầu). Ông Lanh mất tích khi đang dùng thúng chai hành nghề mành tôm thì bị lật úp, đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Chiều ngày 16/11, theo thống kê ban đầu của Ban chỉ huy PCLB tỉnh Quảng Nam đã có 5 người chết trong đợt lũ này.
Lũ ngập khu dân cư tại TP Tam Kỳ, Quảng Nam. Ảnh: C.Bính
Lũ ngập khu dân cư tại TP Tam Kỳ, Quảng Nam. Ảnh: C.Bính
Theo đó, chiều ngày 16/11, lực lượng chức năng TP Tam Kỳ cùng người nhà đã vớt được thi thể ông Dương Ngữ (58 tuổi, trú khối phố Ngọc Nam, phường An Phú), bị chết do nước lũ cuốn trôi trong khi đang đi thả lưới đánh cá tại sông Đầm vào lúc 6 giờ sáng cùng ngày. Tại Hội An cũng đã có một người chết. Nạn nhân là ông Nguyễn Sinh (53 tuổi, trú khối phố Đồng Hiệp, phường Minh An, TP Hội An).  
Khu dân cư trên địa bàn huyện Tây Giang (Quảng Nam) bị sạt lở do mưa lũ. Ảnh: C.Bính
Khu dân cư trên địa bàn huyện Tây Giang (Quảng Nam) bị sạt lở do mưa lũ. Ảnh: C.Bính
Tại huyện Đại Lộc đã có một người chết do lũ. Nạn nhân là em Lê Ngọc Triều (SN 1996, ngụ xã Đại Cường, huyện Đại Lộc, hiện là học sinh lớp 12, trường THPT Đỗ Đăng Tuyển, huyện Đại Lộc).
Huyện Nông Sơn cũng có một người tử vong do lũ. Nạn nhân là bà Ngô Thị Chí (68 tuổi, thôn Dùi Chiêng 1, xã Phước Ninh, huyện Nông Sơn). Theo thông tin, khoảng 16 giờ chiều ngày 15/11, bà Chí đi chăn trâu về gặp mưa lớn, không may bị sụp xuống cống bị đuối nước. Mặc dù người dân phát hiện kịp và tiến hành cấp cứu nhưng bà Chí không qua khỏi.
Tuyến đường lên huyện Tây Giang (Quảng Nam) bị sạt lở vừa được thông tạm chiều 16/11. Ảnh: C.Bính
Tuyến đường lên huyện Tây Giang (Quảng Nam) bị sạt lở vừa được thông tạm chiều 16/11. Ảnh: C.Bính
Trên địa bàn huyện Nam Trà My, chiều ngày 15/11, anh Nguyễn Thành Dũng (29 tuổi trú tại làng Tu Nứt, thôn 5 xã Trà Cang)  trên đường đi làm rẫy về lội qua sông Trang và bị nước lũ cuốn trôi.
Nhiều nơi vẫn bị chia cắt
Vào cuối giờ chiều 16/11, nhiều vùng tại Huế vẫn bị ngập rất sâu. Nhiều con đường lưu thông đã bị chia cắt.
Lũ rút chậm do các sông tại Huế nước quá đầy, thoát không kịp cộng mưa xuất hiện trở lại từ trưa nay, kèm thủy điện xả lũ với lưu lượng trung bình đã khiến cho nhiều vùng tại tỉnh TT-Huế vẫn còn chìm trong biển nước. Như ở xã Quảng Thọ (huyện Quảng Điền), xã Thủy Phù (Thị xã Hương Thủy), xã Phú Mậu (huyện Phú Vang) vẫn còn hàng ngàn nhà bị ngập.
Đoạn tỉnh lộ về huyện Quảng Điền vẫn còn nước cao
Đoạn tỉnh lộ về huyện Quảng Điền vẫn còn nước cao

Theo số liệu mới nhất từ Ban chỉ huy PCLB&TKCN tỉnh, có hơn 11.000 nhà bị ngập, nhiều nhất là TP Huế với gần 4.000 nhà, tiếp đến là huyện Quảng Điền gần 3.500 nhà, Thị xã Hương Thủy gần 2.000 nhà. Tại QL 1A đoạn từ xã Lộc Bổn đến xã Lộc Tiến thuộc huyện Phú Lộc (Km867 đến Km 884) với chiều dài khoảng 7km bị ngập sâu từ 0,3-0,7m; Đoạn cầu vượt Thủy Dương (km 829) ngập vẫn còn khá sâu; QL 49B, đoạn qua cầu Nhi Eo (xã Phong Hòa) bị ngập trên 0,3m, dài khoảng 200m; đoạn từ cầu Làng Rào (xã Phong Bình) qua xã Điền Hương bị ngập khoảng 0,4m, dài 100 m…
Hiện nay nhiều tuyến đường tỉnh lộ vẫn đang còn ngập lụt cục bộ không thể đi lại được. Tại huyện Phong Điền có nhiều nơi ngập như tuyến đường Tỉnh lộ 11B: Đoạn qua tràn Kim Can (thôn Phò Ninh, xã  Phong An) bị ngập sâu khoảng 2m; đoạn qua chợ Phò Ninh (Phong An) bị ngập trên 1m, chiều dài khoảng 30m; đoạn qua cầu Ồ Ồ (Phong Xuân, Phong Điền) bị ngập trên 0,8m, chiều dài khoảng 300m; đoạn xã Phong Mỹ đi Tân Mỹ qua cầu Khe Hiên ngập hơn 1m; Tỉnh lộ 6 từ thị trấn Phong Điền đi Phong Chương đoạn Khúc lý xã Phong Thu bị ngập sâu trên 1m; Tỉnh lộ 17 từ thị trấn Phong Điền đi Phong Mỹ bị ngập nhiều đoạn, ở thôn Vĩnh Nguyên chỗ sâu nhất 1m.
Đoạn tỉnh lộ về huyện Quảng Điền vẫn còn nước cao
Nhà lều của ông Lê Quý Vinh (tổ 13 phường Thủy Dương, Thị xã Hương Thủy) bị đổ sập do nhiều đợt gió lớn kèm mưa lớn hôm qua (ảnh: Xuân Liêm)
Ở tỉnh lộ 4 đoạn qua xã Hương Vinh – TX Hương Trà (Km6+400) và tràn Thủ Lễ (Km13+100) ngập 0,3-0,9m. Tỉnh lộ 8A, 8B qua địa phận huyện Quảng Điền; Phong Điền, Hương Trà ngập từ 0,5 đến 0,7 m. Tỉnh lộ 1, tỉnh lộ 2, tỉnh lộ 3, tỉnh lộ 10 A ngập trung bình từ 0,3-0,7m. Các đường liên xã dọc theo triền sông Bồ như: Quảng Thọ, Quảng An, Quảng Thành, Quảng Phước, Quảng Vinh, Quảng Phú (huyện Quảng Điền) ngập từ 0,3 đến 0,7 m; Hương Toàn, Hương Văn, Hương Vinh, Hương Xuân (TX Hương Trà) ngập từ 0,5 đến 0,7m.
Việc sạt lở bờ sông Bù Lu đoạn qua thôn Cảnh Dương, xã Lộc Vĩnh huyện Phú Lộc với chiều dài 150m sâu vào 15m, đe doạ nghiêm trọng đến 17 hộ dân. Hiện các hộ dân ở đây đã được Đồn biên phòng Chân Mây di dời đến nơi an toàn. Mưa lớn đã làm tắc đường trên tuyến quốc lộ 1A đoạn qua huyện Phú Lộc với chiều dài hơn 7 km (ngập 08m), hơn 2.000 phương tiện ô tô bị kẹt lại từ 17h ngày 15/11 đến 1h ngày 16/11. Cung đường sắt Huế-Văn Xá nước lũ đã tràn qua khiến giao thông đường sắt ngưng trệ.
Nước tràn qua cung đường sắt Huế - Văn Xá
Nước tràn qua cung đường sắt Huế - Văn Xá

Lượng mưa đo được hơn 2 ngày qua tại Huế rất lớn - đây là một trong những nguyên nhân gây lũ nhanh và đột ngột. Từ 1h sáng ngày 14/11 đến 7h sáng 16/11, ở trạm Bạch Mã là 636mm, trạm Phú Ốc trên sông Bồ là 524mm, trạm Kim Long trên sông Hương là 424mm, trạm Bình Thành và Khe Tre cũng trên 360mm, trạm Thượng Nhật sông Tả Trạch và trạm Phong Mỹ trên sông Ô Lâu cao hơn 310mm. Dự đoán với trời đã tạnh mưa dần vào chiều tối nay, ngày mai (17/11), lũ ở một số nơi tại vùng quê sẽ rút xuống.
Dưới đây là những hình ảnh về lũ tại Huế do PV ghi lại trong chiều 16/11:
Khó khăn vượt qua dòng nước lũ về huyện Quảng Điền
Khó khăn vượt qua dòng nước lũ về huyện Quảng Điền
Khó khăn vượt qua dòng nước lũ về huyện Quảng Điền
Lấy bao cát chắn nước lũ tràn vào nhà
Lấy bao cát chắn nước lũ tràn vào nhà
Tránh lũ ở Thị xã Hương Trà
Tránh lũ ở Thị xã Hương Trà
Tránh lũ ở Thị xã Hương Trà
Việc trẻ em thấy nước rút xuống đã kéo nhau đi lội là khá nguy hiểm vì nước xoáy vẫn còn rình rập
Tránh lũ ở Thị xã Hương Trà
Nước trên các triền sông vẫn còn cao, bà con cẩn thận di chuyển trong lũ, chỉ thực sự có chuyện cần thiết mới đi

Mất cả hai chân vì cứu người phụ nữ mang thai suýt bị tàu cán


Từ một chiến sĩ công an với tuổi 20 phơi phới, tràn đầy hoài bão, hy vọng, anh đã trở thành người tàn phế, mất đi cả hai chân với thương tật 81% vì cứu một người phụ nữ đang mang thai trên đường ray. Đã 33 năm qua đi là 33 năm anh phải sống chung với những cơn đau hành hạ, 33 năm đi lại bằng chân giả với muôn vàn khó khăn, khổ cực.



Chuyến tàu định mệnh

Chuyến tàu định mệnh

Chúng tôi tìm đến nhà anh Phạm Văn Nhuận vào một buổi sáng đầu đông. Anh đang phụ giúp vợ bán hàng bún cá. Anh thập thễnh bước đi bằng chân giả nhưng anh vẫn cố gắng bưng bê, dọn bàn để những mong đỡ đi phần nào vất vả của người vợ bao năm tảo tần sớm tối.

Đến nay, đã 33 năm qua đi nhưng người chiến sĩ công an ấy vẫn nhớ như in ngày 25/9/1980 định mệnh ấy: “Tôi không muốn nhắc lại nỗi đau này đâu. Nhiều người hỏi vì sao tôi bị cụt 2 chân tôi đều bảo bị tai nạn. Với tôi đó là nỗi đau mà tôi cố quên đi, không muốn nhớ đến. Ngày ấy tôi đang là công an tuần tra ở ga Đông Anh, Hà Nội. Lúc đó có hai con tàu chạy ở hai đường ray song song nhau. Tàu gần chạy tới nơi mà một chị phụ nữ vẫn đi trên đường ray. Mọi người hai bên đường hốt hoảng hét lên: có tàu đang tới kìa, Nhưng có lẽ chị phụ nữ nghĩ rằng mọi người nói về chiếc tàu ở đường ray bên cạnh nên vẫn điềm nhiên bước đi. Tiếng còi tàu hú inh ỏi nhưng chị vẫn ở giữa đường ray.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi không kịp suy nghĩ gì hết, vội lao vào giật chị ra khỏi đường ray. Sau khi kéo chị ra khỏi đường ray, thì đoàn tàu lao tới, đẩy tôi ngã ra. Trong tích tắc, chân phải của tôi bị nghiền nát, máu tuôn ra xối xả, chân trái thì vẫn còn. Tôi cảm nhận được từng ống xương gẫy vụn, đau đớn khủng khiếp. Tôi bị kéo lê đi 125 mét thì đoàn tàu dừng lại.

Lúc này chân phải của tôi vẫn kẹt trong bánh xe của tàu hỏa. Tôi lấy chân trái dùng hết sức đạp vào bánh xe để kéo chân phải ra. Nhưng không ngờ đoàn tàu lại lùi lại. Thế là chân trái của tôi bị nghiền nát tiếp. Đau đớn tột cùng. Tôi liền cởi áo bịt lại vết thương. Đúng lúc đó thì có anh Huy cùng đơn vị và người dân đến kéo tôi ra khỏi đường ray. Tôi thấy khát và khó thở kinh khủng.

Tôi bảo anh Huy có lẽ tôi không sống được mất. Tôi chỉ kịp hỏi anh Huy là người phụ nữ đó có bị làm sao không? Mọi người bảo chị ấy không bị làm sao cả, rồi cũng lịm đi. Mấy tháng sau tôi biết tin người phụ nữ đó đã sinh con trai. Lúc đó tôi mới biết rằng khi tôi cứu chị ấy đang mang bầu, vô tình tôi đã cứu được 2 mạng người. Ngay sau đó mọi người đưa tôi vào Bệnh viện Đông Anh sơ cứu rồi chuyển đi Bệnh viện Việt Đức. Các bác sĩ cũng không có cách nào khác là phải cưa cả hai chân của tôi.

Sau khi ra viện, anh trở lại đơn vị nhưng không thể tiếp tục làm công việc của một công an tuần tra như trước nữa. Cơ quan chuyển anh sang làm thủ kho. Tuy nhiên với thương tật 81%, anh không còn đủ sức khỏe nên đã chuyển sang ngạch thương binh vào năm 1992. Mới ngoài 30 tuổi mà anh phải suốt ngày quanh quẩn trong bốn bức tường, không làm được việc gì cả. Chưa bao giờ anh thấm thía được cảm giác bất lực, thiếu thốn vì hai chân không còn lành lặn. Không còn làm việc, không còn cống hiến, bản thân anh thấy vô cùng tuyệt vọng.

Huy chương Vàng Paragame

Đã là người chiến sĩ thì không cho phép mình đầu hàng số phận. Dù tuyệt vọng nhưng anh luôn nghĩ rằng mình không thể là một phế nhân, mình phải làm một cái gì đó. Anh nhớ lại những môn thể thao, những bài võ mà anh từng tập luyện khi còn trẻ.

Giờ không có chân thì mình dùng những bộ phận còn lại. Anh nhớ có câu nói: Đừng đòi hỏi những gì tốt nhất mà hãy dùng tốt nhất những gì mình có. Nghĩ thế nên anh lao vào tập luyện. Trước mắt là có việc gì đó để làm, sau đó là có được sức khỏe tốt, tinh thần tốt. Song khi bắt đầu vào những động tác đó anh mới thấy không hề đơn giản vì đôi chân không còn, sức khỏe lại yếu đi rất nhiều so với thời còn trẻ.

Nhưng anh không nản chí. Đọc báo anh thấy có nơi đào tạo những vận động viên thể thao khuyết tật, anh liền tìm đến. Anh chơi rất nhiều môn thể thao như điền kinh, xe lăn, cầu lông, bơi lội. Những ngày đầu luyện tập vô cùng gian khổ, có cả mồ hôi, nước mắt và máu đã rơi trên sàn tập nhưng anh vẫn muốn chứng tỏ mình là người có ích. Qua nhiều năm miệt mài tập luyện và thi đấu, với sự cổ vũ, động viên của gia đình, bạn bè và huấn luyện viên, anh đã dành được thành công đầu tiên là HCV môn cầu lông Asean Paragame lần thứ 13 tổ chức tại Thái Lan năm 2012.

Mái ấm hạnh phúc

Ông Trời không lấy đi của ai tất cả. Với anh Nhuận dù mất đi đôi chân nhưng bù lại anh lại có một gia đình hạnh phúc với người vợ đảm đang, tháo vát và những đứa con ngoan, hiếu thảo. Nhiều năm nay, với tiền trợ cấp thương tật của anh không thể đủ trang trải cho cả gia đình nên vợ anh phải xoay đủ nghề kiếm sống. Trước đây chị phải dậy sớm đi lấy rau về bán nhưng đến nay chị đã mở được hàng ăn. Một mình chị tảo tần hôm sớm chăm lo chồng và hai đứa con. Chị nói vui rằng: Tôi vừa là mẹ, vừa là bố, vừa là bà chủ, vừa là người giúp việc. Trước đây khổ lắm nhưng giờ đỡ nhiều rồi. 10 phần khổ giờ chỉ còn 1 phần.

Nhớ lại những ngày tháng nên duyên vợ chồng, anh Nhuận không tránh khỏi xúc động: May mắn cho tôi là có được một người vợ hết lòng thương chồng, thương con. Ngày ấy, tôi lên Sơn Tây làm chân giả thì gặp vợ tôi lúc đó là sinh viên đến thăm người thân. Người ta nói Nắng Sơn Tây, mưa Ba Vì, thời tiết khắc nghiệt. Cô sinh viên đó cứ đến là thường xách nước nấu cơm cho tôi. Tình yêu nảy nở từ đó.

Tôi biết khi lấy tôi vợ tôi phải chịu nhiều thiệt thòi nhưng may mắn tôi được gia đình nhà vợ thông cảm. Bố vợ tôi cũng là thương binh nên hai ông bà chấp nhận cho chúng tôi làm đám cưới. Chị chuyển về công tác tại Công an huyện Đông Anh.

Năm 1985, chị sinh con gái đầu lòng, anh chị vui mừng khôn xiết nhưng cũng bắt đầu những tháng ngày đầy vất vả. Hàng đêm anh thường lên cơn đau. Nhất là lúc trái gió trở trời. Chị thường xuyên phải cõng anh mỗi khi đi vệ sinh cá nhân. Mọi vất vả lo toan đều một mình chị phải gánh vác. “Nhìn vợ vất vả, tôi vô cùng đau xót nhưng cũng không biết phải làm thế nào” - anh tâm sự. Mấy năm sau, phần vì sinh thêm đứa con trai mà không có người trông nom, phần vì kinh tế gia đình quá khó khăn, chị đã xin nghỉ về hưu non bươn bả kiếm tiền nuôi con.

May mắn là hai người con thấu hiểu những vất vả khó khăn của bố mẹ nên luôn tự nhủ phải cố gắng học giỏi, không để bố mẹ phải phiền lòng. Đối với anh Nhuận, đây là phần thưởng cho những cố gắng, nỗ lực không mệt mỏi, không đầu hàng số phận của anh chị.   

Ngay Hà Nội: Cỗ sang phải có thịt chuột


Với người dân ở hai xã Canh Nậu, Dị Nậu - huyện Thạch Thất (Hà Nội), thịt chuột là món khoái khẩu như chó, gà, vịt… Bữa cỗ ngon sẽ thêm sang nếu có thêm món chuột đồng.


Nhà giàu mới dám ăn chuột Tại hai xã Dị Nậu và Canh Nậu, thịt chuột là một món ăn truyền thống có từ hàng chục năm nay. Bắt chuột để bán là nghề kiếm cơm của nhiều gia đình và cũng từ đây họ đã phất lên nhờ chuột.
Theo người dân tại, thịt chuột được dùng trong các bữa ăn hàng ngày, đặc biệt thời gian gần đây, chúng lại trở thành một món ăn “đắt tiền” chỉ dành cho gia đình khá giả có điều kiện, bởi một kg thịt chuột có thể lên tới hàng trăm nghìn đồng.
Bữa tiệc sang thường phải có món thịt chuột
Bữa tiệc sang thường phải có món thịt chuột

Món chuột thui bán giá cao đắt khách.
Món chuột thui bán giá cao đắt khách

Sơ chế chuột đồng
Sơ chế chuột đồng
Chợ Canh Nậu là địa điểm mà người dân địa phương cũng như du khách đi ngang qua có thể dễ dàng nhìn thấy những mẹt thịt chuột vàng ươm bày bán la liệt ngay từ cổng chợ. Những con chuột thui rơm, được làm sạch sẽ, bày bán la liệt có giá từ 80.000-100.000/kg. Chị Hằng, một tiểu thương chuyên buôn thịt chuột cho biết, cả gia đình chị đều kinh doanh loại mặt hàng “đặc sản” này. Chồng và các con chị đi bắt, còn chị mang ra chợ bán. Vừa ăn vừa bán, mỗi ngày gia đình chị cũng có thu nhập từ 800 đến 1 triệu đồng.
Theo chị Hằng, thịt chuột được nhiều dân trong xã ưa chuộng, thậm chí có cả người dân ở trên thành phố xuống tận nơi để thưởng thức món đặc sản địa phương này.
Cũng kinh doanh thịt chuột, chị Bến ở xã Dị Nậu cho hay, hàng ngày chị vẫn bán rong thịt chuột trong các xã của huyện, chỉ 4 giờ chiều đã hết hàng. Mỗi tuần, chị tiêu thụ hàng chục cân thịt chuột.
Chị Bến cho hay: “Người dân ở đây, ai cũng thích ăn thịt chuột. Lắm hôm, chưa mang hàng ra tới cửa đã có hàng chục khách đặt mua.”
Anh Thiết, một người chuyên đi bắt chuột tại xã Dị Nậu chia sẻ, hàng ngày anh bắt được khoảng chục kg chuột, sau đó làm sạch, thui rơm. Cũng chính từ nghề buôn bán thịt chuột, anh và gia đình đã cất được ngôi nhà 2 tầng khang trang.
“Vào vụ từ tháng 9 – 12 âm lịch, cứ tầm 1 giờ chiều hàng chục gia đình trong hai xã Canh Nậu, Dị Nậu dắt chó đi bắt chuột trên khắp cánh đồng, cảnh bắt chuột đông như là ngày hội”, anh Thiết cho biết thêm.
Nói về nghề săn bắt chuột cũng lắm gian nan, anh Thiết kể, để bắt được chuột, anh phải săn lùng khắp nơi, chui bờ rúc bụi, chân lấm tay bùn, rong ruổi cả ngày. Hiện nay, chuột khan hiếm, công việc săn bắt càng vất vả hơn.
Đặc sản không dễ xơi
Không chỉ những người buôn thịt chuột, những quán nhậu cũng kiếm lời khi có thêm món thịt chuột. Chị Hoa “mèo”, chủ một quán nhậu thôn 2 xã Canh Nậu cho hay, trước kia quán của chị chỉ bán thịt mèo, nay trong thực đơn có thêm cả chuột.
“Bây giờ thịt chuột hàng thích ăn hơn thịt mèo, nhiều khách trên thành phố về đây ăn xong còn mua thêm mang về. Mỗi ngày quán cũng bán được hơn chục mâm”, chi Hoa chia sẻ.
Được coi là đặc sản nên thịt chuột luôn xuất hiện ở những bức tiệc, nhậu, liên quan của người dân hai xã. Thậm chí, ở đám cưới cũng sẽ mất đi phần hấp dẫn nếu không có thịt chuột. Nhiều người dân nói đùa: “Đám cưới không có thịt chuột chưa phải là to”.
Đến trẻ em cũng biết làm thịt chuột
Đến trẻ em cũng biết làm thịt chuột

Chuột bán phổ biến ở chợ Canh Nậu.
Chuột bán phổ biến ở chợ Canh Nậu.
Theo người dân ở đây, cách đây chừng 5 năm, một kg thịt chuột chỉ khoảng 30 nghìn đồng, thì nay giá đã lên gấp ba bốn lần.
“Ngon hấp dẫn là vậy” nhưng đối với những ai không ăn được thịt chuột, đó lại là nỗi khiếp vía. Từ chứng kiến món thịt chuột, anh Nguyễn Hải Nam (26 tuổi, sống tại Thanh Xuân, Hà Nội) vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Anh Nam kể, năm 2008, về Canh Nậu dự đám cưới một người bạn nhưng anh phải mang bụng đói ra về. Vừa ngồi vào mâm, anh đã tá hỏa khi phát hiện món thịt chuột trên bàn. Tái mặt trước thực đơn lạ của đám cưới, anh kiếm cớ tìm cách “chuồn”, nhanh chóng gửi tiền mừng rồi bỏ về.
Anh Nguyễn Công Mậu (Long Biên, Hà Nội) nhớ lại một lần ăn cỗ cưới của người họ hàng ở Dị Nậu. Vừa tấm tắc khen món giả cầy béo ngậy, thế mà suýt nôn ọe khi người cùng bàn giới thiệu đó là món thịt chuột. Anh xanh mặt bỏ bát đúa chạy ra đằng sau nhà. Kể từ đó đến nay cứ nghĩ đến chuột là anh lại rùng mình. Rút kinh nghiệm mỗi lần về ăn cỗ quê anh đều dò hỏi và đặc biệt kỵ các món lạ.
Theo người dân ở hai xã Canh Nậu, Dị Nậu, thịt chuột là món phổ biến cách đây khoảng 30 năm. Trước kia, không phải do đói kém mà ăn thịt chuột, người dân nơi đây coi chuột sánh như thịt gà, vịt, luôn luôn xuất hiện trên các mâm cỗ, bàn tiệc trong ngày vui, lễ hội.
Nói chung là cỗ sang thì phải có thịt chuột. Dân sành nhậu phải khao nhau thịt chuột mới vui.

Chuyện thật 100%: Người chết bỗng dưng ngồi dậy trong phòng lạnh nhà xác


Đầu tiên phải kể đến là câu chuyện về một người đàn ông bị bệnh tim mãn tính đã nhiều năm chữa trị nhưng không thuyên giảm. Sau một lần lên cơn đau tim, ông được người nhà đưa vào Bệnh viện B.M cấp cứu trong tình trạng hôn mê, bất tỉnh.


Mặc dù đã được các bác sĩ tận tình cứu chữa, trải qua 3 lần kích điện nhưng người đàn ông vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh. Các bác sĩ kết luận ông đã qua đời.
 
Lời kể của một nhân viên trông coi nhà xác
Thi thể người đàn ông xấu số được đưa xuống “nhà lạnh” cùng những dòng nước mắt tiếc thương của người thân để chờ làm lễ mai táng. Thế nhưng, sau 10 tiếng nằm trong phòng lạnh, một sự việc hy hữu và kỳ lạ đã diễn ra, mà nếu ai tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ trải qua đủ các cung bậc cảm xúc, từ ngạc nhiên, sợ hãi cho đến ngập tràn hy vọng.

Sự việc này được chính mắt ông Đồng Văn Công - nhân viên nhà xác của bệnh viện B.M kể lại cho chúng tôi. Với ông, đây chính là kỷ niệm đáng nhớ nhất ông đã từng nếm trải trong thời gian làm việc tại đây. Đó là khi người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn H (Đống Đa, Hà Nội) đang chuẩn bị thực hiện những công việc cuối cùng để chuẩn bị tang lễ cho ông thì bất ngờ, sau 10 tiếng nằm trong phòng lạnh, thi thể ông H bật dậy bên cạnh những thi thể vô hồn đang chờ sang thế giới bên kia.
 
20 năm làm cái nghề mà ai nghe qua cũng phải rùng mình - nhân viên nhà xác - ông cũng từng gặp, từng mơ nhiều chuyện ma mị nhưng tận mắt chứng kiến một thi thể đã nằm trong phòng lạnh nửa ngày trời bật dậy nhìn mọi người xung quanh đã khiến ông không khỏi kinh hoàng, thảng thốt. Ông Công kể lại: “Nạn nhân Nguyễn Văn H, 57 tuổi, được đưa xuống nhà xác vào lúc 22h tối với kết luận bị nhồi máu cơ tim mãn tính, trong lúc điều trị, ông bất ngờ lên cơn đau tim. Dù được các bác sĩ tận tình hồi sức cấp cứu trong 30 phút liên tục với việc hỗ trợ bằng bóp bóng, đặt nội khí quản. Thậm chí các bác sĩ còn dùng dòng điện 300 KV kích vào lồng ngực tới 3 lần với mong muốn trái tim của ông H hoạt động trở lại. Tuy nhiên, ông H đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Các bác sĩ kết luận ông H đã qua đời, không có khả năng tỉnh lại và chuyển thi thể xuống phòng lạnh chờ làm thủ tục an táng”.

“Khi thi thể người đàn ông xấu số được đưa xuống nhà xác, tôi cùng anh em làm việc tại đây đã thực hiện tắm rửa, trang điểm cho ông trông thật hồng hào. Đó là việc mà chúng tôi sẽ phải thực hiện với tất cả những người xấu số được đưa tới đây. Người nhà nạn nhân cũng đã quyết định sẽ tổ chức tang lễ cho ông tại bệnh viện. Tôi còn nhớ khi ấy  người thân của ông H cứ đòi ở lại túc trực bên thi thể của ông. Chúng tôi phải động viên nhiều lần, họ mới chịu về nghỉ ngơi, chuẩn bị tang lễ cho ông vì cũng chỉ được đợi ở ngoài chứ không được phép vào phòng lạnh” - ông Công tiếp tục câu chuyện.

Đúng 6h sáng ngày hôm sau, bạn bè, người thân, đồng nghiệp của ông có mặt tại nhà xác để chuẩn bị tiễn đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng. “Tôi cứ nhớ mãi hình ảnh người vợ ông cùng con cái của ông khóc lóc vật vã bởi ông ra đi khi vẫn còn trẻ, ở cái tuổi mà người ta chuẩn bị được hưởng phúc của con cháu. Thế nhưng, khi tôi vào phòng lạnh chuẩn bị đưa thi thể ông Hùng ra ngoài để thực hiện các nghi thức khâm liệm thì tôi giật mình phát hiện ra chỗ ông H nằm có vật gì động đậy. Trong không khí mờ mờ đặc quánh của phòng lạnh, hình ảnh thi thể ông H dưới lớp vải trắng phủ kín bỗng nhiên nhúc nhích, khẽ động đậy khiến tôi giật mình. Hình ảnh ấy đã ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Ở nơi mà cái chết thường trực như nhà xác, những người sống có mặt chỉ là để phục vụ cho người chết thì việc một thi thể động đậy cũng đủ làm cho những người có thần kinh vững nhất phải giật mình. Ai yếu bóng vía cũng sợ ngất đi” - ông Công kể tiếp.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, khi tấm vải trắng được vén lên, đôi mắt ông H trợn trừng, tay chân yếu ớt, rồi có tiếng rên khẽ. Cả tổ nhân viên 4 người thực hiện công việc hậu sự cho ông cũng la toáng lên, kinh hãi bỏ chạy. “Xác chết” gạt tấm chăn, nằm nghiêng hẳn sang một bên cất tiếng rì rầm càng làm cho mọi người khiếp vía. Lúc này sự việc cũng được báo lên lãnh đạo bệnh viện.

Sau đó, ông Công cũng quyết định, đưa vợ con nạn nhân vào phòng lạnh xác nhận sự việc. “Xác” ông H được đặt ở giữa phòng, đang rên rỉ co quắp, thấy người thân, ông bỗng cất tiếng khe khẽ gọi vợ. Đến lúc này, bất chấp nỗi sợ, vợ nạn nhân cùng cậu con trai lao nhanh tới chỗ ông H. Hai vợ chồng lúc này ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài sự bất ngờ cũng lan nhanh trong số những người đến tiễn đưa ông. Kể đến đây, khóe mắt người trông coi xác chết cũng lấp lánh những giọt nước mắt cảm động về tình người. Ngay lập tức, bệnh nhân được nhân viên bệnh viện vội vàng đưa tới khoa hồi sức cấp cứu. Tuy nhiên, dù được hồi sức tích cực hơn một ngày trời, ông H vẫn ra đi. Dù được đưa vào phòng lạnh 3 ngày trời nhưng phép màu đã không xảy ra một lần nữa.

Nghề trang điểm cho các tử thi
Có một công việc mà những người làm trong nhà đại thể như ông Công vẫn thực hiện mà ít người được biết, đó là trang điểm cho các thi thể xấu số. Để tìm hiểu về công việc này, tôi đã tìm đến anh T.Q.Đ và anh H.T.L ở bệnh viện V tại Hà Nội (cả 2 mong được giấu tên và nơi làm việc). Hai người, dù tuổi đời còn trẻ, anh Đ mới xấp xỉ 40 còn anh L cũng chỉ ngoài 30 nhưng mỗi người đã có trên dưới 10 năm kinh nghiệm thực hiện công việc chăm sóc cho các tử thi. Con đường đưa các anh đến với cái nghề này cũng chẳng giống nhau. Như anh Đ, khi mới đi bộ đội về, được một người quen giới thiệu vào làm công việc quét dọn, phục vụ trong bệnh viện. Nhưng tiền lương chẳng đáng bao nhiêu.
 
Thời ấy, người ta cũng ít thuê người phục vụ bệnh nhân ở lại bệnh viện điều trị. Thấy bệnh viện còn vị trí làm trong nhà đại thể, ngoài lương còn có thêm các khoản phụ cấp, trợ cấp. Anh quyết định xin vào đây làm với quyết tâm, không ngại khó, ngại khổ để có thêm đồng ra đồng vào cho vợ con ở quê nhà. Khi biết anh xin vào làm trong nhà đại thể, nhiều người thân của anh cũng ra sức ngăn cản, mẹ và vợ anh khóc hết nước mắt lo anh khổ cực nhưng anh vẫn tâm niệm: “Công việc gì không quan trọng, cái chính là mình kiếm tiền bằng sức lực của bản thân, không lừa gạt, trộm cắp. Hơn nữa, mình phục vụ cho những người đã khuất, tất sẽ được họ phù hộ”. Thế là anh bước chân vào nghề “canh nhà xác”. Cũng từ đấy anh có thêm công việc nữa “trang điểm cho các tử thi”. Còn anh L, anh đến với nghề này qua một người anh họ. Đang không có công ăn việc làm, anh cũng liều mình mà nhận lời đi làm cùng suy nghĩ: “Có anh, có em cho đỡ tủi thân, sợ hãi”.

Theo lời kể của anh Đ và anh L Bệnh viện V nơi các anh làm việc hàng ngày có tới cả chục trường hợp được đưa xuống nhà xác. Từ những thi hài mới lọt lòng cho tới những người già luống tuổi. Có trường hợp chết tại nạn, cũng có những trường hợp bệnh lâu năm qua đời. Phần lớn đều được người nhà chăm lo chu đáo chuyện hậu sự nhưng cũng không ít người không tìm được thân nhân hoặc một thân một mình cho tới lúc chết. Nhưng dù là trường hợp nào, cũng được anh cũng như các nhân viên chăm lo cho cẩn thận. Khu nhà xác của bệnh viện V nằm ngay sau bệnh viện, có cổng nằm trên một con phố lớn.
 
Phòng lạnh được bố trí nằm trong cùng, phía ngoài là phòng trực của nhân viên. Đêm đêm, khi tới ca trực, bên ngoài phố xá đông đúc cũng không thể làm không khí khu nhà xác bớt ảm đạm thê lương. Nơi đây tịnh không một tiếng động. Ngoài tiếng lá cây xào xạc, tiếng côn trùng trong đêm thanh vắng thì chỉ có tiếng xe cấp cứu, tiếng cáng cứu thương đưa xác bệnh nhân lẫn trong tiếng nức nở, nghẹn ngào mỗi khi có trường hợp được chuyển xuống đây.
 
Làm việc ở đây hơn 10 năm, nỗi sợ hãi dường như đã mất đi trong anh. Ngoài trực nhà xác, anh cùng đồng nghiệp còn phụ giúp các bác sĩ mổ tử thi, thậm chí là khâu vá cả những bộ phận cơ thể bị biến dạng sau những vụ va chạm. Anh kể, từng có lần, 2 thanh niên bị tai nạn giao thông được đưa xuống nhà xác. Một người cả hai chân đã dập nát, biến dạng, một người không còn phân biệt nổi đâu các bộ phận trên khuôn mặt. Các anh phải nhặt từng bộ phận ra, sắp xếp rồi khâu lại cho ra hình. Đối diện với hình ảnh này, nhiều người chắc chắn sẽ không chịu được.
 
Có lần, những sinh viên thực tập phải đưa xác xuống phòng lạnh. Vừa tới nơi họ đã bỏ chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, nhưng các anh vẫn bình thản, cẩn thận khâu vá, trang điểm cho họ. Dù đã chai lì cảm xúc nhưng không ít lần các anh vẫn không cầm được nước mắt khi chứng kiến người nhà bệnh nhân ôm xác chồng, con, và thậm chí là người yêu đau đớn không cho mang xác đi.
 
Như lần một thanh niên còn rất trẻ chắc chỉ đôi mươi qua đời vì chết não sau một tai nạn giao thông. Cô gái người yêu chàng trai vắn số cứ liên tục tự trách mình tìm cách đập đầu vào tường. Cô gái luôn miệng khóc lóc, chỉ vì cô bị mất mũ bảo hiểm, anh nhường cô chiếc mũ duy nhất. Khi cả hai bị một chiếc xe ô tô lấn đường tông trực diện, anh thì qua đời vì chấn thương sọ não, còn cô chỉ xây xước nhẹ. Anh L buồn rầu: “Cái chết của chàng trai chắc chắn sẽ còn ám ảnh cô gái kia đến nhiều năm sau. Bởi chính tôi, chỉ là người ngoài cũng phải quay mặt giấu đi giọt nước mắt tiếc thương cho cậu bé này”.

Ở nơi mà cái chết ngự trị, phải dũng cảm lắm, các anh mới không bỏ nghề. Nhiều người còn bị người đời rèm pha châm chọc. Có người còn bị người yêu bỏ chỉ vì “sợ cái cảm giác lành lạnh đã ám vào người anh”. Nhiều người cho rằng những người làm ở nhà xác đã quá quen với cái chết nên đã vô cảm với những câu chuyện thương tâm. Nhưng bản thân tôi lại cho rằng, chính các anh và câu chuyện đời, chuyện nghề lại ấm áp tình người. Càng nên trân trọng những hy sinh của các anh khi đã dũng cảm làm công việc mà nhiều người chỉ nghe tên đã phải từ chối - nhân viên nhà xác. 

Giáo hoàng Francis kêu gọi thế giới giúp đỡ Philippines và Việt Nam


Giáo hoàng Francis thường sử dụng mạng xã hội để có thể gần gũi hơn với các tín đồ Thiên Chúa giáo trên khắp thế giới. Mới đây, ngài đã sử dụng trang cá nhân để kêu gọi các con chiên hãy giúp đỡ nạn nhân bão Haiyan một cách thực tế.


Giáo hoàng Francis kêu gọi thế giới giúp đỡ Philippines và Việt Nam
Giáo hoàng Francis không thường xuyên đăng tải dòng trạng thái trên trang cá nhân nhưng mỗi khi Giáo hoàng viết một điều gì đó, chắc chắn “status” đó sẽ thu hút sự quan tâm lớn. Trong “status” mới nhất của mình, Giáo hoàng đã kêu gọi các tín đồ Thiên Chúa giáo hãy giúp đỡ nạn nhân của bão Haiyan (bão Hải Yến).
Đặc biệt, trong dòng trạng thái của mình, Giáo hoàng có nhắc tới Việt Nam:
Giáo hoàng Francis kêu gọi thế giới giúp đỡ Philippines và Việt Nam
“Chúng ta nghĩ về Philippines, Việt Nam và tất cả các khu vực khác mà bão Haiyan đã đi qua. Hỡi những con chiên tốt bụng đang cầu nguyện cho những người gặp nạn, hãy hào phóng và giúp đỡ bằng cách thiết thực nhất”.
Tòa thánh Vatican trong tuần này cho biết họ đã quyên góp 150.000 đô la (tương đương hơn 3,1 tỉ VND) để ủng hộ khẩn cấp cho các nạn nhân bão Haiyan ở Philippines.
Đại diện tòa thánh Vatican cho biết số tiền quyên góp này chính là minh chứng cho “sự giúp đỡ thiết thực” mà Giáo hoàng đã đề cập. Đây được coi như một hành động “làm mẫu” để các tín đồ Thiên Chúa giáo làm theo.

Ảnh tuần qua: Bão lũ dồn dập!


Bão số 14 vừa qua, bão số 15 lại hình thành. Dù nhanh chóng suy yếu song hoàn lưu áp thấp nhiệt đới sau bão đang gây cảnh lũ lụt, ngập úng tang thương ở các tỉnh miền Trung và Tây Nguyên.


Lũ ngập sâu từ 0,5 - 1 mét tại nhiều tuyến phố trong trung tâm phố cổ Hội An
Những ngôi nhà chìm sâu trong nướcở Hội An ngày 16/11 (Ảnh: Khánh Hiền)
 
Bữa cơm chống đói trên mái nhà ngày lũ
Một bữa cơm trưa trên nóc nhà ở Quảng Ngãi (Ảnh: Hồng Long)
 
Nữ phóng viên Hồng Sen ra đi, để lại con thơ, người chồng không có công việc ổn định và cha mẹ già
Nữ phóng viên Hồng Sen (Đài Phát thanh huyện Đức Phổ - Quảng Ngãi) gặp tai nạn khi đang trên đường tác nghiệp, đưa tin siêu bão Haiyan. Nữ phóng viên trẻ ra đi để lại con thơ, người chồng không có công việc ổn định và cha mẹ già. (Ảnh: Hồng Long)
 
Thiệt hại sau bão tại TP Uông Bí (Ảnh: Thu Hằng)
Cơn bão số 14 đổ bộ vào Quảng Ninh,
gây nhiều thiệt hại về tài sản (ước tính hơn 100 tỷ đồng) - Ảnh chụp tại TP Uông Bí (Ảnh: Thu Hằng)
 
Tổng thống Nga Putin tới sân bay Nội Bài vào lúc 7h30 sáng nay
Hình ảnh
những giây phút đầu tiên Tổng thống Nga Putin đặt chân xuống sân bay Nội Bài, bắt đầu chuyến thăm chính thức Việt Nam, được PV Dân trí ghi lại lúc 7h30 sáng 12/11. (Ảnh: Quang Phong)
 
Lễ đón chính thức Tổng thống Nga Putin tại Phủ Chủ tịch
Lễ đón chính thức Tổng thống Nga Putin tại Phủ Chủ tịch (Ảnh: Quang Phong)
 
Chiếc taxi biến dạng sau cú va chạm.
Một chiếc
taxi cố vượt đường sắt khi tàu đang lao tới, bị tàu tông ngang xe, khiến cả 9 người trong cùng một gia đình ngồi trên xe bị thương khá nặng. (Ảnh: Tiến Nguyên)
 
Hai chiếc xe ô tô đâm vào nhau rồi tiếp tục lao vào khu buôn bán bên đường
Một xe tải và 1 xe khách tông nhau rồi cả hai cùnglao thẳng vào một khu buôn bán bên đường khiến ít nhất 5 người phải nhập viện cấp cứu. (Ảnh: Trung Kiên)
 
Tàu hàng Nhật Bản không thể vào cảng bị ngư dân cản đường
Tàu hàng tải trọng 35.000 tấn của Nhật Bản không thể cập cảng quốc tế Chân Mây (Huế) do hàng chục ngư dân thản nhiên thả lưới, đặt rớ đánh bắt tôm hùm ngay trên luồng lạch ra vào cảng. (Ảnh: Đại Dương).

Chấm Chung khảo NTĐV 2013: Trong ngoài đều "nóng"


Tác giả 3 nhóm sản phẩm trình bày và trả lời phản biện của Hội đồng Chung khảo tại 3 phòng khác nhau. Trong khi bên trong, các tác giả bị Ban giám khảo "quay" bằng các câu hỏi thì bên ngoài, những nhóm chưa thi hồi hộp chuẩn bị phần trình bày của mình.


Không khí bên trong và bên ngoài phòng đều “nóng” như nhau.
 
Những giám khảo tham gia phản biện, thẩm định, đánh giá các sản phẩm đều là những nhà khoa học lớn, những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ thông tin hiện nay, do vậy họ rất hiểu những gì tác giả nói, thậm chí cả những vấn đề tác giả không hoặc chưa kịp trình bày.
Quan trọng hơn, họ hiểu rõ những khiếm khuyết trong từng sản phẩm. Do vậy màn “hỏi đáp” giữa giám khảo và tác giả luôn là nóng nhất.
Trao đổi với Dân trí, giám khảo Nguyễn Thanh Hưng – Tổng Thư ký Hiệp hội Thương mại điện tử Việt Nam cho biết: “Giới ICT thường không giỏi trong khâu trình bày, hơn nữa họ lại hay trình bày nhiều về lĩnh vực hiểu biết sâu của họ, trong khi giám khảo quá hiểu điều họ định nói”.
Theo ông Hưng, thí sinh chỉ cần nói thẳng về những hiệu quả thực tế của các sản phẩm một cách chi tiết dễ hiểu là “ghi điểm”.
Để các nhóm tác giả không bị mất tinh thần, Ban tổ chức bố trí từng nhóm vào phòng thi. Mỗi nhóm chỉ có khoảng  5 phút để chuẩn bị bên ngoài. Không khí chuẩn bị cũng rộn ràng không kém gì bên trong.
 
Tác giả Đinh Thị Thúy (Phó Tổng giám đốc thường trực công ty cổ phần Misa) cho biết đến với NTĐV là một cơ duyên và việc sản phẩm của công ty lọt được vào chung khảo là một may mắn.
 
Chị Thúy rất vui vì tham gia NTĐV, các giám khảo chỉ ra được những ưu khuyết điểm của sản phẩm, từ đó có thể hoàn thiện cho sản phẩm tốt hơn. 
 
"Được vào chung khảo đã là một may mắn lớn. Còn việc đoạt giải hay không thì phụ thuộc tất cả vào Hội đồng Chung khảo, chỉ biết rằng chúng tôi rất vui mừng", chị Thúy vẫn chưa hết hồi hộp sau khi phần trình bày của mình kết thúc. 
 
Chùm ảnh về không khí chấm thi trong buổi sáng 117/11:
 
Bên trong phòng, Giám khảo quay các nhóm thí sinh bằng những câu hỏi thực tế nhưng đầy bất ngờ 
chùm ảnh
 
chùm ảnh
Giám khảo đưa câu hỏi cho thí sinh
 
chùm ảnh
Hai giám khảo trao đổi với nhau trước khi đặt câu hỏi
chùm ảnh
chùm ảnh
 
chùm ảnh
Phần trình bày của tác giả Đinh Thị Thúy- Cty Misa
chùm ảnh
chùm ảnh
chùm ảnh
chùm ảnh
Giám khảo chất vấn nhóm SnapNsee
chùm ảnh
Phần trình bày về sản phẩm Bizweb2
chùm ảnh
chùm ảnh
 
trong khi đó, không khí bên ngoài cũng hồi hộp không kém
chùm ảnh
 
chùm ảnh
Nhiều nhóm tác giả mong chờ đến lượt mình phần trình bày sẽ suôn sẻ