Theo Đại tướng Phạm Văn Trà - nguyên Bộ trưởng Bộ
Quốc phòng, nhà nước cần phải có sự ghi nhận, tôn vinh kịp thời, xứng
đáng với những đóng góp, hi sinh lớn lao của Đại tướng Võ Nguyên Giáp
cho sự nghiệp đấu tranh và giải phóng nước nhà.
Thông
tin Đại tướng Võ Nguyên Giáp - người anh cả của lực lượng vũ trang nhân dân
Viêt Nam mất đi khiến hàng triệu trái tim Việt Nam thổn thức, nghẹn ngào. Vẫn
biết “sinh lão bệnh tử” là quy luật tất yếu nhưng nỗi đau đến quá đột ngột, khiến không ai muốn tin đó là sự thật. Tại căn
nhà số 30 Hoàng Diệu - Hà Nội, nơi ở và làm việc của Đại tướng, hai ngày qua lặng lẽ hơn
mọi ngày, nhiều người dân đi qua đều dừng chân, kính cẩn, nghiêng mình trước sự
ra đi của một vị tướng tài ba, đức độ, một cây đại thụ của cả dân tộc.
Chung
niềm đau ấy, nhiều đồng chí, đồng đội, người học trò đã từng kề vai, sát cánh
suốt mấy mươi năm chiến chinh với Đại tướng cũng không khỏi bàng hoàng, xúc động.
“Với tôi, anh Văn như người anh”
Đại
tướng Phạm Văn Trà - Nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, không quên được giây phút
khi được thư ký của văn phòng Đại tướng Võ Nguyên Giáp gọi điện thông báo về sự
ra đi của người anh cả lực lượng vũ trang nhân dân: “Lúc đó khoảng gần 7h tối, nhận
được chuông điện thoại thông báo tin buồn, tôi sốc nặng, phải mất một khoảng thời
gian để định thần lại thông tin. Toàn thân tôi run bật và mắt thì đã nhòe đi từ
lúc nào... Tôi đã biết thông tin về tình hình sức khỏe không được tốt của Đại
tướng. Nhưng trong tâm niệm tôi vẫn mong muốn đây không phải là sự thật... Nỗi
đau này với tôi cũng như toàn thể dân tộc là quá lớn. Tôi rất xúc động”.
Đại
tướng Phạm Văn Trà cho biết, từ đầu năm 2013, sức khỏe của Đại tướng đã yếu đi
nhiều, Đại tướng hầu như không nói được nhưng vẫn nhận biết được những người
vào thăm. Mấy ngày trước khi mất, Đại tướng lúc mê, lúc tỉnh: “Có lần tôi vào
thăm Đại tướng. Lúc này anh Văn nằm trên giường bệnh, tay phải truyền nước, sức
khỏe yếu vô cùng. Anh không nói được nhưng nhìn vào ánh mắt của Đại tướng tôi
tin anh nhận ra tôi. Nắm lấy bàn tay của anh mà tôi không kìm được xúc động và
nước mắt...”, tướng Trà nghẹn ngào cho biết lần thăm ấy là lần cuối cùng ông được
gặp Đại tướng.
Chiến
đấu ở miền Nam nên tướng Trà ít có cơ hội được gặp và trò chuyện với Đại tướng,
thế nhưng lần gặp mặt nào dù chỉ trong một thời gian ít ỏi cũng đều để lại
những cảm xúc, ấn tượng khác nhau. Lật dở từng mảnh ghép, tướng Trà bồi hồi nhớ
lại: “Có mấy lần tôi gặp đại tướng khi anh xuống thăm đơn vị quân khu 3.
Dù là chỉ huy cấp cao nhưng Đại tướng rất giản dị, gần gũi và quan tâm đến từng
người lính. Tôi còn nhớ rõ khoảnh khắc khi anh Văn ôm và bắt tay từng người
một. Với ai, anh cũng dừng lại dành thời gian hỏi thăm về quê quán, điều kiện
gia đình của từng người. Anh dặn cấp dưới của mình quan tâm đến chiến sỹ, phải
biết thương yêu chiến sỹ như thế nào. Thế nên, với chúng tôi Đại tướng như một
người anh, một người thân đặc biệt trong gia đình. Mãi sau này khi tôi lên làm
việc tại Bộ Quốc phòng, chúng tôi hay đến thăm anh hơn. Trong những lần gặp gỡ
ngắn ngủi ấy, anh thường chia sẻ kinh nghiệm, nghệ thuật quân sự...”.
Trong ký ức của tướng Trà, Đại
tướng là một con người nghiêm nghị, quyết đoán ngoài chiến trường nhưng ngoài
đời lại rất gần gũi, hay cười. Gặp khách thì cứ cười cái đã chứ không nghiêm
nghị như mọi người vẫn tưởng. Chính vì thế, anh em chiến sỹ, đồng bào vẫn
thường gọi Người bằng cái tên trìu mến “Đại tướng Nhân dân”. Tác phong của Đại
tướng trong công việc luôn khoa học, dứt khoát. Khi giao nhiệm vụ cho cấp dưới
thì bao giờ Đại tướng cũng yêu cầu nhắc lại. Khi nhắc
lại được rồi thì mới đồng ý cho đi. Với một người chỉ huy quân sự thì đó là
điều rất quan trọng bởi “sai một ly, đi một dặm”. Đại tướng cũng có trí nhớ rất
tốt, bất kể công việc gì đã giao cho các cán bộ, chiến sỹ, Đại tướng cũng thuộc
lòng và nhớ như in từng kế hoạch cụ thể mà không cần phải giở sổ ghi chép.
Với tài
chỉ huy thiên bẩm, lỗi lạc, Đại tướng xứng đáng là vị thống soái vĩ đại của
quân đội nhân dân, một trong những vị tướng vĩ đại nhất mọi thời đại, tư lệnh
của các tư lệnh, chính ủy của các chính ủy.
Cũng
theo tướng Trà, trước những đóng góp to lớn và những hi sinh thầm lặng của Đại
tướng dành cho đất nước, nhân dân, chúng ta cần có những ghi nhận, tôn vinh
xứng đáng. Bản thân tướng Trà mong muốn nhà nước xây dựng một khu đền thờ hoặc
bảo tàng để các các thế hệ trẻ sau có điều kiện tìm hiểu về một huyền thoại của
dân tộc.
Anh hùng LLVTND Lê Mã Lương: “Tôi đã òa khóc”
Thiếu
tướng, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân - Lê Mã Lương tự nhận mình là người
may mắn khi có cơ hội được tiếp xúc và làm việc nhiều với Đại tướng. Cho đến
bây giờ, cái khoảnh khắc lần đầu tiên được gặp người anh cả của quân đội nhân dân
Việt Nam vẫn in đậm trong tâm trí người anh hùng Lê Mã Lương: “Tháng 4/1971 sau
chiến dịch Đường 9 Nam Lào, tôi được điều về Bộ Tư lệnh mặt trận để báo cáo
thành tích. Tại Sở chỉ huy, thật bất ngờ tôi đã được gặp Đại tướng Võ Nguyên
Giáp 10 phút. Thời gian không nhiều nhưng đã để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm về
vị tướng soái lừng danh của dân tộc. Ấn tượng đầu tiên của tôi là Đại tướng rất
thân thiện, bình dị. Từ dáng đi, cử chỉ, nét mặt của người đều toát lên phong
thái đĩnh đạc của một vị tướng cầm quân. Đặc biệt giọng nói của Đại tướng có
một sức hút, lôi cuốn mạnh mẽ đối với người nghe. Tôi có cảm tưởng 10 phút trôi
qua quá nhanh...”.
Chia sẻ
về cảm xúc lần đầu gặp Đại tướng, Thiếu tướng Lê Mã Lương cho biết, lúc đó ông
cảm thấy vô cùng xúc động và hồi hộp. Có thể nói cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, định
mệnh với Đại tướng Võ Nguyên Giáp - người anh cả của lực lượng vũ trang nhân
dân đã có ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc đời binh nghiệp sau nay của tướng Lương.
“Tôi học được rất nhiều điều từ Đại tướng. Trước hết là tính giản dị, không
thích phô trương, khoe mẽ, tiếp đến là sự quan tâm, đối xử với các cán bộ,
chiến sỹ dưới quyền. Phải nói rằng rất ít có vị tướng nào lại đi sâu xát tình
hình cơ sở, thực tiễn và quan tâm đến đời sống của anh em như tướng Giáp. Sau này
khi làm công tác quản lý bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam - điều tôi quan tâm,
đau đáu nhất vẫn là tập hợp, sưu tầm những hiện vật, tư liệu, hình ảnh về Đại
tướng Võ Nguyên Giáp...”.
Sau khi
chiến tranh kết thúc, Đại tướng cũng dành nhiều thời gian cho nghiên cứu lịch
sử, nhất là lịch sử chống ngoại xâm, viết nhiều luận văn về lịch sử quân sự, về
một số chiến công và danh nhân như chiến thắng Chi Lăng, chiến thắng Đống Đa,
nhân vật Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi, Nguyễn Huệ… cùng một số tướng lĩnh thời hiện
đại.
Chia sẻ
về những khoảnh khắc cuối cùng khi được gặp Đại tướng, Thiếu Tướng Lê Mã Lương
bùi ngùi: Từ khi biết tin sức khỏe của Đại tướng yếu đi ngày nào ông
cũng hỏi han, quan tâm đến sự tiến triển sức khỏe của ông. Nhận được tin thông
báo về sự ra đi của Đại tướng, Thiếu tướng Lê Mã Lương cho biết ông đã không
kiềm chế được xúc động và khóc òa lên như vừa mất đi một người thân ruột thịt.
Cảm giác đau đớn, chống chếnh và hụt hẫng khiến ông phải mất một thời gian dài
để trấn tĩnh tinh thần.
Với tư cách là một học trò, một người chiến sỹ từng
trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ, tướng Lương xúc động cho biết: “Trong
thời khắc đau thương này, tôi không biết nói gì để bày tỏ sự đau đớn, xót xa
khi vừa mất đi một tướng lĩnh tài ba, một cây đại thụ - biểu tượng của sức mạnh
Quân đội nhân dân Việt Nam. Đại tướng ra đi là tổn thất rất lớn cho dân tộc ta,
cho quân đội ta. Dân tộc ta đã mất đi một người tướng tài, mất đi một người con
ưu tú suốt đời đã hy sinh cho sự nghiệp cách mạng, người học trò xuất sắc của
Chủ tịch Hồ Chí Minh...”.