Để lên rẫy hoặc đi lại, người dân vùng cao huyện Sơn Tây và Tây Trà (Quảng Ngãi) phải phụ thuộc vào từng chuyến đò xuôi ngược ở nơi cách mực nước biển khoảng 1.500m. Đó là kể từ khi thủy điện Đăkrinh và Nước Trong tích nước.
Bến đò ngang tự phát trên lòng hồ thủy điện
Ông Đinh Văn Đáo (SN 1960, ngụ xã Sơn Dung, Sơn Tây) cho biết: “Khi họ ngăn nước, con đường đi lại của người dân bị ngập chìm trong biển nước. Chỉ còn cách sắm ghe thì mới đi lại được. Nhờ đó, chúng tôi có thêm nghề mới là nghề lái đò”.
Với nhu cầu đi lại cấp thiết, các hộ gia đình có điều kiện đều trang bị chiếc ghe; một số hộ sắm xuồng máy tự tạo để vận chuyển cây keo, hàng hóa, xe máy và khách qua lòng hồ. Mỗi chiếc ghe có giá từ 15 đến 30 triệu đồng, xuồng máy từ 50 đến 200 triệu đồng, tùy vào công suất vận chuyển.
Hiện nay, trên khu vực lòng hồ thủy điện Đăkrinh có khoảng 50 chiếc ghe và xuồng máy; đa phần do người dân địa phương tự lái, không ai được đào tạo, hướng dẫn; hầu hết không có phao cứu sinh.
Dùng xuồng máy vận chuyển cây keo thu hoạch trên rẫy
Tương tự như lòng hồ thủy điện Đăkrinh, người dân huyện Tây Trà cũng liều mình lập các bến đò ngang trên lòng hồ thủy điện Nước Trong. Hầu hết các hộ gia đình đều có nhà và rẫy keo nằm xung quanh lòng hồ, vì vậy, phương tiện đi lại duy nhất chỉ có thể là ghe và xuồng máy.
Mỗi lượt đưa khách qua lại, chủ phương tiện thu từ 50.000 - 70.000 đồng/người, 80.000 - 100.000 đồng/xe máy và vận chuyển cây keo tốn kém hàng triệu đồng (tùy vào thỏa thuận). Đây cũng là nguồn thu không nhỏ của người dân sống bên lòng hồ.
Lòng hồ thủy điện Đăkrinh nằm giữa 2 tỉnh Quảng Ngãi và Kon Tum rộng ràng tiếng máy nổ từ ghe và xuồng
Vì cuộc sống mưu sinh, người dân tự lập các bến đò ngang trên lòng hồ thủy điện, ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Các cơ quan chức năng cần sớm đào tạo, hướng dẫn và cung cấp áo phao đúng tiêu chuẩn cho người dân, tránh những tai nạn đáng tiếc xảy ra, đặc biệt khi mùa lũ đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét