Từ
thuở ấu thơ, tôi tắm mình trong những âm thanh dịu ngọt, ru tôi vào
đời: tiếng mẹ ầu ơ, tiếng võng đưa kẽo kẹt trưa hè... Lớn lên, đó là
tiếng đàn bầu thánh thót như rót vào lòng một nỗi niềm sâu lắng, là
tiếng sóng Hồ Tây lao xao vỗ nhẹ mạn thuyền trong chiều vàng nắng, có
tiếng nàng dìu dịu như gió thoảng bên tai. Song
ấn tượng sâu đậm nhất trong suốt tuổi thơ tôi đến tận bây giờ là tiếng
tàu điện leng keng, tiếng chổi tre chị lao công quét rác, tiếng ông lão
lảnh lót "phá sa" trong đêm khuya thanh vắng.
Đêm
nào cũng vậy, lá còn rơi, chị còn quét và tôi còn gặp chị. Con đường
phố tôi sạch bong cho chân ai mát rượi đi về. Còn tôi, chìm dần vào giấc
mơ cô Tấm và ông Bụt. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy trong tiếng chuông tàu
điện leng keng ngoài hồ Hoàn Kiếm. Cái tiếng chuông leng keng trong suốt
tuổi thơ tôi. Nó không háo hức như tiếng ve gọi hè, không giục giã như
tiếng còi ôtô, không lao xao như tiếng sóng hồ thu ... Nó mộc mạc, giản
dị đến nao lòng. Lũ học trò chúng tôi thường hay chờ tầu ở cái tháp nhỏ
bên hồ Hoàn Kiếm để đi học, đi vớt thuỷ trần, đi lên Hồ Tây câu cá. Trên
đường vào Hà Đông, tàu còn chui qua một cái nhà cầu. ở đây, người soát
vé đi kiểm tra một loạt. Cái vé tàu điện cũng nhỏ bé xinh xinh. Lần đầu
tiên tôi vào đại học, với một gia tài nhỏ bé trong cái ba lô cũng lên
tàu điện đi Hà Đông để vào La Khê, nơi Đại học tổng hợp sơ tán lúc bấy
giờ. Chuyến tàu sớm, từ Bờ Hồ đi chợ Mơ. Tiếng bánh sắt rít trên đường
ray xoàch xoạch đưa mẹ tôi đi chợ, và đưa tôi đến trường. Những con tàu
đi ra các cửa ô Đồng Xuân, Quán Thánh, Bưởi, Cầu Giấy, Vọng... cần mẫn
miết vào thời gian những âm thanh chói gắt mà gần gũi với người Hà Nội.
Những con tàu không bao giờ có cánh cửa hai bên sườn. Sàn gỗ, thành sắt.
Ba bốn toa nối với nhau. Mỗi toa treo lơ lửng một bóng đèn dây tóc đỏ
hoe. Cái cần điện vắt vẻo trên đầu toa như cái râu một chú ngựa già đung
đưa một sợi dây chão để anh lái phu điều chỉnh cần vẹt. Toa cuối thường
dùng cho mấy bà đi chợ: thúng mủng, rau dưa. tôm cua... Cánh học trò
chúng tôi thường được miễn vé hoặc hay xin đi nhờ. Qua cổng trường như
trường Chu Vǎn An, Trưng Vương là nhảy xuống. Lên xuống khi tàu đang
chạy không phải là dễ và nhiều anh trong lũ chúng tôi đã phát triển
thành nghệ thuật nhảy tàu.
Ôi
những âm thanh rạo rực lòng người... Song, với tôi, tiếng ông lão "phá
sa", tiếng chổi tre chị lao công quét rác, tiếng tàu điện leng keng mỗi
sớm mai về, đã gieo vào lòng tôi những dấu ấn không phai mờ. Đó là những
âm thanh Hà Nội không thể nào quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét