Tham vọng đại dương lần hai của Bắc Kinh. Trung Quốc đang theo đuổi chiến lược Chuỗi Ngọc trai, gồm nhiều bến cảng quan trọng, nhằm phát triển tuyến hàng hải đáp ứng tham vọng vươn mình ra biển.
Trung Quốc đang theo đuổi chiến lược Chuỗi Ngọc trai, gồm nhiều bến cảng quan trọng, nhằm phát triển tuyến hàng hải đáp ứng tham vọng vươn mình ra biển.
Đến nay, việc Trung Quốc tăng cường hiện diện trải dài từ biển Đông,
qua eo biển Malacca, xuyên Ấn Độ Dương đến tận châu Phi đang dấy lên
không ít quan ngại từ nhiều phía. Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu
tiên Bắc Kinh thực hiện tham vọng này.
Từ thất bại quá khứ
Ngược
dòng lịch sử từ hơn 600 năm trước, dưới thời vua Minh Thành Tổ thuộc
triều Minh, ông Trịnh Hòa trở thành người đầu tiên thực hiện một hành
trình khám phá với tham vọng đưa Trung Quốc vươn lên thành cường quốc
biển. Theo một số tư liệu của Quốc hội Mỹ,
hạm đội mà Trịnh Hòa đưa đi có đến 62 tàu cỡ lớn lúc bấy giờ với đầy đủ
tàu chở ngựa, tàu chiến, tàu hậu cần… Tổng số nhân sự đi theo lên đến
hàng chục ngàn người. Quả thực, đoàn thám hiểm của Trịnh Hòa đã đạt
những thành công nhất định nhưng tham vọng ban đầu thì vẫn xa xăm. Kết
quả mà ông có thua xa những gì Christopher Columbus đạt được sau đó gần
100 năm. Không những thế, đến 2 cuộc chiến tranh nha phiến vào giữa thế
kỷ 19, Trung Quốc lại còn thua đau ngay trên “sân nhà” trước các cường
quốc biển.
Đến
thời hiện đại, chưa bao giờ Trung Quốc phát triển như những năm gần
đây. Bởi vậy, chẳng hề khó hiểu khi Bắc Kinh tận dụng sự trỗi dậy để trở
thành một cường quốc biển. Tuy nhiên, một cường quốc biển không đơn
giản chỉ là có tàu lớn mà còn phải dựa vào một mạng lưới hậu cần, trung
chuyển tương xứng. Bên cạnh đó, tuyến hàng hải nối từ Trung Đông, châu
Phi, xuyên qua Ấn Độ Dương, vượt eo biển Malacca đến Trung Quốc hiện rất
quan trọng đối với Bắc Kinh, đóng vai trò đảm bảo nguồn cung cấp năng
lượng cho nước này. Đó là lý do khiến Trung Quốc bắt tay phát triển
Chuỗi Ngọc trai.
Đến tham vọng hiện tại
Báo
cáo mang tên String of Pearls: meeting the challenge of China’s rising
Power across the Asian littoral (tạm dịch: Chuỗi Ngọc trai: đối mặt
thách thức của sức mạnh Trung Quốc đang trỗi dậy vượt qua duyên hải châu
Á) do Viện Nghiên cứu chiến lược, thuộc Bộ Quốc phòng Mỹ, trình quốc
hội nước này đã thể hiện khá rõ chiến lược Chuỗi Ngọc trai của Bắc Kinh.
Ngoài ra, công trình nghiên cứu sau tiến sĩ của chuyên gia Hải quân Mỹ
Martin E.Conrad cũng đề cập khá chi tiết chiến lược này.
Theo
đó, mỗi “viên ngọc” (cơ sở cảng biển) trong chuỗi đều đóng vai trò quan
trọng về địa chính trị. Các cơ sở cảng biển được cho là vừa đáp ứng cả
nhu cầu dân sự nhưng trọng tâm lâu dài sẽ là phục vụ quân sự. Cụ thể,
đảo Hải Nam được xem là một đầu của Chuỗi Ngọc trai với căn cứ hải quân
sẵn có, đủ sức đáp ứng cả việc đồn trú tàu ngầm hạt nhân tấn công. Thậm
chí, một số nghiên cứu còn chỉ ra cả Hồng Kông cũng là một phần trong
chiến lược này. Kế tiếp căn cứ tại đảo Hải Nam là cơ sở mà Bắc Kinh đang
xây dựng trên đảo Phú Lâm, ở quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt
Nam, bị Trung Quốc chiếm đóng trái phép. Cũng từ chiến lược này, việc
Trung Quốc muốn độc chiếm biển Đông để xây dựng thêm cơ sở phi pháp trên
quần đảo Trường Sa, thuộc Việt Nam, càng trở nên dễ hiểu hơn.
Nối
tiếp khu vực biển Đông, Chuỗi Ngọc trai của Bắc Kinh dường như đang có 2
nhánh để đi tiếp: thứ nhất là vượt qua eo biển Malacca, thứ hai là phát
triển tuyến đường mới bằng dự án Kênh đào Thái. Tờ The Pittsburgh Tribune-Review
từng dẫn lời cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Donald Rumsfeld tiết lộ Trung
Quốc dự định chi 20 - 25 tỉ USD cho Thái Lan để xây dựng kênh đào Thái.
Cả hai nhánh lựa chọn trên đều dẫn đến cơ sở Sittwe (Myanmar), nơi đang
được phát triển như một cảng nước sâu. Chưa dừng lại ở đó, cơ sở hàng
hải Chittagong của Bangladesh cũng được cho là nằm trong Chuỗi Ngọc trai
mà Bắc Kinh đang hình thành. Từ đây, theo báo Hindustan Times dẫn một
báo cáo được giải mật từ Bộ Quốc phòng Ấn Độ, Chuỗi Ngọc trai sẽ tiếp
nối ở cảng Hambantota của Sri Lanka. Hồi năm 2010, tờ Sunday Observer
(Sri Lanka) đưa tin Công ty xây dựng cầu cảng Trung Quốc đang hợp tác
phát triển cảng Hambantota.
“Viên ngọc
trai” quan trọng khác trong chiến lược của Bắc Kinh chính là cảng
Gwadar, thuộc Pakistan. Cảng biển này đóng vai trò địa chiến lược cực kỳ
quan trọng khi có thể dễ dàng dẫn đến eo biển Hormuz, vốn là nơi qua
lại của phần lớn các tàu chở dầu đi từ vịnh Persia. Về lâu dài, toàn bộ
những cảng biển trên sẽ thông qua các tuyến hàng hải nối đến số cảng
biển mà Bắc Kinh phát triển tại châu Phi. Khi đó, Bắc Kinh sẽ sở hữu một
mạng lưới đồ sộ, hình thành tuyến hàng hải xuyên suốt từ vùng viễn Tây
Thái Bình Dương đến hết Ấn Độ Dương.
Lầu Năm Góc án ngữ Chuỗi Ngọc trai
Washington cũng có sự hiện diện mạnh mẽ tại khu vực thuộc Ấn Độ Dương nằm trong Chuỗi Ngọc trai của Bắc Kinh.
Theo
website Lầu Năm Góc, Hạm đội 5 Hải quân Mỹ hoạt động trong khu vực vịnh
Persia, biển Đỏ, biển Ả Rập. Lực lượng này bao gồm hàng chục tàu chiến
tối tân, trang bị đủ loại tên lửa hiện diện cùng một số lượng lính thủy
đánh bộ đáng kể. Washington còn thường xuyên điều phái các nhóm tác
chiến tàu sân bay đến phối hợp cùng lực lượng của hạm đội 5. Đặc biệt,
vào những thời điểm mà khu vực có nhiều căng thẳng, Lầu Năm Góc thậm chí
còn triển khai nhiều nhóm tác chiến tàu sân bay đến đây. Đầu năm 2012,
giữa lúc Iran nhiều lần đe dọa phong tỏa eo biển Hormuz, Mỹ cũng phái 2
nhóm tác chiến tàu sân bay đến đây.
Trên
Ấn Độ Dương, Mỹ còn xây dựng một cơ sở hậu cần tại đảo san hô Diego
Garcia. Theo chuyên trang hải quân Naval-Technology, cơ sở này là nơi
đồn trú tàu tiếp vận, hỗ trợ và có thể neo cả tàu ngầm tấn công dùng
năng lượng hạt nhân. Ngoài ra, ở Diego Garcia còn cho phép tiếp nhiên
liệu và bổ sung vũ khí cho máy bay ném bom chiến lược B52. Tất nhiên,
các loại máy bay vận tải quân sự cỡ lớn đều có thể cất hạ cánh tại Diego
Garcia. Nhờ đó, cơ sở này trở thành căn cứ dự trữ để nhanh chóng đáp
ứng vũ khí cho các lực lượng Mỹ khi cần triển khai trong khu vực. Đây
còn là căn cứ giám sát, do thám có vị trí chiến lược trong khu vực.
Việc
Mỹ hình thành căn cứ Diego Garcia bắt nguồn từ những thỏa thuận “mang
tính lịch sử để lại” nên nhiều chính trị gia Ấn Độ từng nhiều lần lên
tiếng chỉ trích. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, hai bên dần giảm
bớt bất đồng giữa bối cảnh Trung Quốc đang trỗi dậy.
Mỹ cũng còn có một loạt quan hệ hợp tác quân sự khác trải dài từ Đông Bắc Á đến Trung Đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét