Giờ đây, anh chị đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau trong ngôi nhà nhỏ. Ít ai nghĩ rằng, để đến được với nhau, họ đã phải vượt qua biết bao nhiêu sóng gió. Tình yêu của họ là bản tình ca có cả nụ cười hạnh phúc xen lẫn những giọt nước mắt đắng cay.
Thương cho số phận hẩm hiu
Đến giờ, người dân ở xã
Hoằng Quý (huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa) vẫn còn kể cho nhau nghe câu
chuyện tình yêu như cổ tích của anh Phan Văn Thành và chị Lê Thị Huệ với
một tấm lòng cảm phục.
Sinh ra và lớn lên
trong một gia đình thuần nông, nghèo khó ở xã Hoằng Quý, chị Lê Thị Huệ
(SN 1980) là con gái út trong gia đình có 4 anh chị em. Khi
cất tiếng khóc chào đời, chị Huệ vẫn khỏe mạnh bình thường. Nhưng tai
họa bắt đầu ập xuống khi chị Huệ lên 3 tuổi. Sau một cơn sốt kéo dài,
chị bị liệt hẳn chân bên phải.
Thương cô con gái nhỏ,
bố mẹ chị không quản khó khăn, vất vả, khánh kiệt tài sản đưa chị đi
chữa trị khắp nơi. Gần 2 năm trời nằm điều trị ở Bệnh viện Trung ương 71
Thanh Hóa nhưng kết quả đều vô vọng. Không chịu từ bỏ hy vọng, gia đình
tiếp tục đưa chị lên Hà Nội chữa trị, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên
giảm.
Hễ nghe ở đâu có bài
thuốc hay, thầy thuốc giỏi chữa bại liệt, bố mẹ đều không quản đường sá
xa xôi đưa con gái đến thăm khám. Bất hạnh hơn, trong một lần chữa trị
tại nhà một thầy lang ở Nam Định, chị Huệ đã bị châm cứu “nhầm” vào gân
chân khiến chiếc chân phải co rút lại.
Vợ chồng anh Thành, chị Huệ sống hạnh phúc bên cậu con trai bụ bẫm. Ảnh: Thắng Hải
Bị tật nguyền, nhưng
thẳm sâu trong chị lại là một tinh thần hiếu học. Học hết lớp 9, chị Huệ
phải nghỉ do trường quá xa nhà, bố mẹ lại không có điều kiện đưa tới
lớp. “Khi nghỉ học, tôi rất buồn, nhớ thầy cô, bè bạn, nhiều đêm tôi úp
mặt vào gối để khóc, thương cho số phận hẩm hiu. Thấu hiểu được tâm lý
của tôi, bố mẹ đã an ủi, động viên tôi rất nhiều”, chị Huệ kể lại.
Không
cam chịu kiếp sống “ăn bám bố mẹ”, chị Huệ xin phép được đi bán hàng
giúp người chị gái dưới thị trấn để kiếm thêm thu nhập. Cũng nhờ quyết
định này, chị tình cờ gặp được tình yêu lớn nhất cuộc đời mình. Đó là
anh công an viên xã Hoằng Cát (huyện Hoằng Hóa) Phan Văn Thành.
Trái tim rung động
Trước khi gặp anh
Thành, chị Huệ chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện tình yêu nam nữ. Vậy
nhưng, từ khi gặp anh, trái tim cô gái trẻ bất ngờ rung động.
Chuyện tình của họ bắt
đầu cũng thật giản dị. Ngoài công việc chuyên môn là công an viên phụ
trách thôn, thời gian rảnh, anh Thành đi làm thợ xây kiếm thêm thu nhập.
Trong thời gian anh xây dựng cho nhà một người quen ở thị trấn Bút Sơn
(huyện Hoằng Hóa), anh gặp Huệ, khi đó đang bán hàng cho người chị gái.
Lúc đầu chỉ là lời thăm
hỏi xã giao, nhưng qua nhiều lần trò chuyện, anh cảm thấy gắn bó, thân
thiết hơn với người con gái tật nguyền này. Những tin nhắn ngày càng
nhiều, những cuộc gọi điện tâm sự cứ dài thêm, những buổi gặp gỡ kéo hai
người gần lại bên nhau trong một mối đồng cảm sâu sắc. Cứ như thế, một
mối quan hệ đẹp đã được anh chị duy trì trong hơn 7 năm trời.
Chị Huệ khéo léo từ
chối khi biết anh muốn tiến xa hơn trong tình cảm. Chị tâm sự: “Được anh
quan tâm là một niềm an ủi lớn đối với mình. Nhưng nghĩ lại, bản thân
tật nguyền, nếu gắn bó với nhau sẽ khiến anh khổ cả đời. Vì yêu anh nên
tôi không muốn vì mình mà anh phải khổ.
Để tránh anh, tôi đã
thay đổi số điện thoại, nghỉ bán hàng dưới thị trấn, xin làm công nhân
may mặc tại TP Thanh Hóa. Nhưng như một mối duyên trời định, đầu năm
2010, sau hơn một năm không liên lạc, chúng tôi bất ngờ gặp lại nhau
trong một buổi đi vãn cảnh chùa. Cũng từ buổi gặp ấy, hầu như ngày nào
anh cũng đến nhà tôi chơi. Có hôm, anh ngồi từ đầu tối tới tận nửa đêm
mới về”, chị Huệ tự hào khoe.
Tình cảm hai người ngày
càng thắm thiết cũng là lúc tình yêu gặp trắc trở. Vì ngại làng xóm
điều ra tiếng vào, bố mẹ chị Huệ đã ngăn cấm không cho con gái qua lại
với anh Thành nữa. Mặc cho chị đóng cổng không tiếp nhưng tối nào anh
cũng đến nhà.
“Thường anh ấy cứ đứng
ngoài cổng, chờ mình đến khuya. Chỉ đến khi trong nhà đã tắt ánh đèn,
anh ấy mới lặng lẽ quay xe về. Mình hiểu tình cảm của anh, thương lắm,
nhưng không biết phải làm thế nào”, chị Huệ chia sẻ.
Chị Huệ đã tìm cách
giới thiệu cho anh những người bạn của mình. Tổng cộng, chị đã giới
thiệu cho anh 5 người bạn gái nhưng tất cả đều không thành do anh vẫn
giữ tình cảm cho chị. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Một đêm, chị đi
làm về khuya, bên ngoài trời mưa như trút, gió bấc thổi lạnh buốt xương…
Khi ra đến cổng công ty, chị thật sự bất ngờ khi thấy anh đứng đó.
Trong lòng chị trào lên một cảm giác vừa thương yêu, vừa chua xót, vừa
thương cho số phận cả hai người…
Cũng từ sau lần ấy, bố
mẹ chị Huệ không còn ngăn cấm anh chị đi lại với nhau nữa. Tình cảm hai
người lại càng thêm gắn bó, nhưng trong lòng chị vẫn giữ mặc cảm bản
thân, chị luôn tạo một khoảng cách nhất định với anh.
Ngày Giáng sinh, anh
hứa đưa chị đi chơi phố, nhưng bất chợt đến sát giờ hẹn, anh lại báo tin
bận việc do được cấp trên cử đi bảo vệ người dân vui dịp lễ. “Lúc đó
tôi bỗng thấy hụt hẫng, thấy thiếu một điều gì vốn rất quen thuộc trong
đời mình và bỗng nhận ra đã yêu anh. Đêm hôm đó tôi đã khóc rất nhiều vì
nhớ anh”, chị Huệ nhớ lại.
“Hạnh phúc của tôi, tôi chọn lựa!”
Trong suốt thời gian
yêu nhau, kể cả khi đã cầu hôn, anh Thành vẫn giữ bí mật chuyện này với
gia đình mình, vì lo sợ bố mẹ phản đối. Đến khi tình cảm đã “chín muồi”,
anh mới công khai mọi chuyện, xin phép bố mẹ được cưới chị Huệ về làm
vợ.
Nghe con muốn cưới một
cô gái tật nguyền ở xã bên, bố mẹ anh Thành phản đối dữ dội. Mọi biện
pháp được đưa ra, từ khuyên nhủ đến biện pháp mạnh như dọa từ mặt vẫn
không làm anh Thành lay chuyển. Cuối cùng, trước quyết tâm của con, bố
mẹ anh đành phải đồng ý, lễ thành hôn tiến hành vào đầu năm 2013.
Anh Thành vẫn nhớ cảm
giác khi đưa chị về nhà. Thời khắc anh bế chị từ trên xe ô tô xuống
chiếc xe lăn, hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào mình. Một sự im lặng khủng
khiếp bao trùm bầu không khí xung quanh. Mẹ anh khóc nấc lên, anh trai
không nhìn mặt, em gái gắt gỏng với anh. Nhưng điều khiến anh lo nhất
vẫn là chị. “Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng thật sự mình vẫn
bị sốc”, chị Huệ kể.
Sau ngày cưới, anh đưa
chị về bên ngoại để tiện bề chăm sóc. Tình yêu nở hoa khi chị hạ sinh
đứa con đầu lòng - cháu Phan Khánh Vinh vào cuối năm 2013. Để lo cho
tương lai của con, anh Thành đã thôi các công tác xã hội như: Công an
viên, thôn đội trưởng dân quân để đi làm ăn xa. Vài tháng anh mới trở về
thăm nhà.
Xa nhau nhưng tình cảm
của hai anh chị vẫn rất nồng nàn. Ngày nào anh cũng gọi điện về nhà hỏi
thăm hai mẹ con. Chị tuy không thể giúp được anh việc lớn nhưng cố gắng
chăm sóc con thật tốt và làm các công việc nhỏ trong gia đình.
Bây giờ, trong ngôi nhà
nhỏ của anh chị luôn tràn ngâp tiếng cười. Ở đó có tình yêu, có niềm
tin vào tương lai. Và còn hơn hết, ở đó có câu chuyện tình yêu đẹp như
cổ tích, truyền niềm tin vào cuộc sống cho nhiều người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét