Khi đóng với Minh Hằng trong “Ngôi
nhà hạnh phúc” quả là tôi thấy rất ăn ý, nhất là mấy màn cãi nhau! Nhìn
cái mặt “câng câng” của Hằng khi bốp chát, không biết sao, tôi muốn
tát cực kỳ...
Lần
gần nhất người ta nhìn thấy Hải trước khi hắn tự dưng biến đi đâu mất
mấy ngày giời là lần hắn đứng bán đĩa cho pianist Bích Trà tại chính
quán cà phê Tea Coffee Tree mà hắn làm cùng với kiến trúc sư Khánh
Casa. Cứ mua một cái đĩa thì… được chụp một cái hình với Lương Mạnh Hải
(!). Đôi lúc Hải thích làm những việc nhỏ nhỏ mà “chết cười” như vậy,
trong khi chờ “cạ cứng” Vũ Ngọc Đãng tìm vai cho mình. Miễn là vui!
Giờ này còn “tay ngang” gì nữa!
- Vẻ như ngoài đời anh còn được sắm nhiều “vai” hơn trên màn ảnh đấy nhỉ?
-
Ô, thì hẳn nhiên cuộc đời là một sân khấu lớn mà, lại còn là showbiz!
Trừ một vai duy nhất không dám đóng là vai ca sĩ. Độ “Bỗng dưng muốn
khóc” còn “hót hòn họt”, biết bao bầu sô từng mời tôi và Hà Tăng đi
hát. Tôi từ chối thì họ bảo: “Lipsync, lo gì!”. Khổ nỗi nếu mà biết
lipsync tí tẹo thôi thì tôi cũng chẳng tha đâu! Cũng may, phấn khích
chỉ đủ khiến mình gật đầu đóng tiếp “Bỗng dưng muốn khóc 2” (tức “Đẹp
từng centimét”) mà không đủ khiến mình “liều mạng” đi hát để làm nên
cái gọi là “thảm họa”…
- Trên
màn ảnh thì thực ra cũng đã có nhiều cuộc lột xác lắm đâu nhỉ, trừ
“Hotboy nổi loạn…”? Và nghe đâu, tới đây sẽ lại là “ngựa quen đường cũ”
trong “Vừa đi vừa khóc” (“Bỗng dưng muốn khóc… 3”?)?
-
Giờ vai hay đã khó rồi mà lại còn kén chọn vai vừa hay vừa khác nữa
thì chỉ có ngồi chơi xơi nước! Càng đi đường dài thì càng phải thực tế.
Mà làm sao cứ luôn phải khác, khi có những chiếc áo rõ ràng là vừa vặn
với mình? Và thế có tốt hơn không, nếu thay vào đó, là một chiếc áo
rộng thùng thình, hay quá chật? Nhưng phải nói là tôi thực sự rất thích
“Vừa đi vừa khóc” bởi câu chuyện tình cảm vô cùng! Làm phim thì ai
cũng sợ cái sau không bằng cái trước nhưng khi đọc xong 10 tập đầu của
“Vừa đi vừa khóc” thì tôi dám chắc mọi người sẽ thích nó hơn cả “Bỗng
dưng...” là cái chắc! Tôi phục anh Đãng ở chỗ không chỉ chăm chút cho
hai vai chính mà các vai thứ, vai phụ cũng cực kỳ ấn tượng và duyên -
điều ít người làm được...
- “Vừa vặn” hình như là một cách nói an toàn để biện minh cho hai chữ “tay ngang”?
-
Vấn đề có vẻ như cũ quá rồi đấy nhỉ? Tay ngang gì giờ này nữa! Muốn
người ta nghĩ khác về mình thì tốt nhất là chứng tỏ bằng công việc,
bằng sản phẩm. Khán giả không cần biết bạn là tay dọc hay tay ngang
đâu, người ta chỉ thích và không thích vai diễn của bạn, thế thôi!
- Vũ
Ngọc Đãng nói với tôi rằng sở dĩ phim của Đãng diễn viên mặc đẹp hơn
phim của Dũng "khùng" là vì… có Lương Mạnh Hải! Lời khen này mà dành
cho một… nhân viên phục trang thì có giá hơn nhỉ?
-
Đẹp hơn hay xấu hơn thì tôi không dám nói, chỉ biết hỗ trợ đạo diễn
hết khả năng và hiểu biết của mình mà thôi! Tôi thích sống chết vì bộ
phim mình đóng nên cái gì cũng muốn phải chỉnh chu, phải tốt nhất có
thể. Tại sao mình có thể làm được mà mình lại không làm, trong khi đạo
diễn còn phải lo hàng nghìn thứ linh tinh khác? Một năm hoặc hai năm
mới được đóng phim thì không thể để mọi thứ luộm thuộm và hời hợt được!
Phục trang đẹp hay bối cảnh đẹp thì cũng là có mình đứng trong đó.
Không thể chỉ lo cho mỗi bản thân mình vì một bộ phim hay thì tất cả
mọi yếu tố phải đồng bộ, hài hòa.
Thực
ra tôi đâu muốn làm tranh những việc không phải của mình vì rõ ràng
mình đâu được trả lương cho những việc đó. Nhưng ở Việt Nam, bộ phận
phục trang thực chất chỉ là người giữ đồ và mặc đồ cho diễn viên chứ
không như ở nước ngoài. Đừng đòi hỏi mọi thứ phải chuyên nghiệp như Tây
thì mới làm phim! Cứ đóng góp hết sức đi rồi từ từ mọi thứ sẽ được nắn
dòng một cách bài bản!
Ngày hôm nay phải là quan trọng nhất!
- Làm nhiều việc thực ra là vì gì, nếu không muốn dùng một từ to tát nhưng… khó hiểu là “đam mê”?
- Thứ nhất là để tránh “nhàn cư vi bất thiện” và tôi cũng không thuộc
tuýp thích ngồi yên nhìn dòng đời trôi vội vã (haha). Và thứ hai, đơn
giản, là để có thêm thu nhập.
- “Tiền thì anh không thiếu, nhiều thì anh không có”?
- Đương nhiên! Có ai ở ta đóng phim mà giàu nổi không! Cũng may tôi là
người lạc quan và cũng không ham hố quá mức để mà phải thường xuyên khổ
sở vì những món đồ không mua được. Không có tiền mua thì cũng vẫn được
ngắm nó, được chạm vào nó kia mà, chứ có ai cấm đâu!
- Vậy tiền kiếm được thường để dùng vào việc gì?
- Trang trí nhà, mua sắm và đi du lịch. Sểnh ra một tí là… sửa lại nhà.
May mà cái căn hộ chung cư của mình cũng be bé xinh xinh chứ không
phải hoành tráng gì nên cũng đỡ khổ! Đổi màu sơn, đảo vị trí cái này
qua cái kia, thêm vào cái đồng hồ treo tường mới, khung ảnh mới… - nói
chung là lắm trò lắm, tỉ mẩn cả ngày chẳng hết việc! Và thường thì 6
tháng lại đảo một lần, bởi lâu lâu không có cái gì mới trong nhà cứ
thấy bức bối thế nào. Bằng không, thì kiểu gì cũng phải xách ba lô lên
đường…
- Được đồng nào tiêu đồng nấy? Quyết không “đóng phim” “của để dành”?
-
Thường, tôi cũng tự hỏi là tại sao mình là người Hà Nội gốc mà sao
chẳng được thừa hưởng tí nào cái tính cách tích cóp dành dụm tuyệt vời
như bố mẹ tôi. Tôi tự hào về bố mẹ tôi lắm vì các cụ cứ vài năm lại đổi
một cái nhà mà cái nhà sau bao giờ cũng to hơn, đẹp hơn cái nhà trước.
Đôi khi còn bảo con có cần tiền không để bố mẹ gửi cho. Mình không
biết đến bao giờ mới làm được điều đó. Vì thế, tôi rất hay bị bố mẹ
giáo huấn để “tẩy não” nhưng giờ thì bó tay rồi! Với tôi, ngày hôm nay
phải là quan trọng nhất! Ăn chơi phải là lúc trẻ!
Sống là phải biết hưởng thụ! Và hưởng thụ theo kiểu của tôi là đi đâu
thì đi, nhưng nhất định phải có máy lạnh, chứ nhất quyết không được đổ
mồ hôi (trừ khi… nằm phơi nắng ở resort, haha!). Lên rừng xuống biển
không phải kiểu của tôi! Đến như Tây Tạng từng mê là thế khi xem ảnh Mai
Ka nhưng khi nhìn kỹ thì thấy: Đi du lịch mà khổ thế này à, lại thôi!
Hụt Tây Tạng mấy lần cũng là vì thế!
- Shopping như không có ngày mai?
-
Nhầm, chưa bao giờ là bằng mọi giá nhé! Không cứ thấy cái biển “sale
off” là mắt sáng rực lên và lao bổ vào, tha hàng đống về chất đầy tủ,
để rồi có khi hàng năm sau không động đến. Điểm dừng cần biết phải là
cái gì thực sự cần và hợp với mình. Chẳng hạn như với một cái cổ tay
khẳng khiu thế này thì đừng có dại mà đầu tư đồng hồ. Vô phúc mà thích
một cái đồng hồ xịn thì có phải là đời mình tiêu luôn không! Phải tiêu
tiền thế nào để đời mình không bị “tiêu” theo thì mới là…!
- Nếu chỉ để sơn nhà mà không… mua đồng hồ thì chắc cũng không tốn nhiều tiền lắm đâu nhỉ?
-
Nhưng để làm được người ta… sợ thì còn khướt nhé! Từng bị ông anh ruột
“vỗ mặt”: “Chỉ sợ thằng có tiền, không sợ thằng… nổi tiếng, nhá!”.
Đấy, nhục chưa?
- Vậy còn anh, anh sợ “thằng” nào?
- Tôi chỉ sợ luật pháp.
- Ngoan hiền thế kia thì việc gì phải sợ luật pháp?
- Đấy, thì chính nhờ sợ luật pháp nên mới ngoan hiền!
Vẫn… đi họp tổ dân phố
- Tôi
quen một người bạn ở cùng tòa nhà với anh và họ “tố” rằng anh thường
xuyên gặp họ trong thang máy mà… không chào. Vẻ như anh không thuộc
tuýp thân thiện?
- À, thứ nhất là vì tôi đâu có quen, và tôi cũng chưa bao giờ có ý định
chào hết những người tôi hay gặp trong thang máy! Ủa, mà bạn chị muốn
tôi phải chào trước ấy hả?
Gặp
nhiều là một chuyện, quen nhau là chuyện khác, nó còn phải có duyên
nữa chứ! Chắc lúc tôi nói chuyện rôm rả với hàng xóm trong thang máy
thì bạn chị lại chẳng có mặt rồi! Ở chung cư tôi ở có nhiều “sao” lắm
nhưng ít khi thấy các “sao” đi họp tổ dân phố, còn tôi thì có nhé, thậm
chí còn… giơ tay phát biểu, hehe!
- Mất
gì câu nói đâu nhỉ! Một ứng xử vẻ như thiếu khôn ngoan ở một “người
của công chúng”? Hay chính bởi mình là “sao”, nên mình phải ca bài
“Riêng một góc trời”?
-
Ở ta giờ này làm gì có "sao" điện ảnh mà dám nghĩ mình là “sao” hả
giời! Ở đây, đơn giản chỉ là do tính người thôi, do quan niệm sống nữa.
Có người họ tìm thấy niềm vui trong việc làm vừa lòng tất thảy mọi
người bằng cái cười thường trực trên môi. Nhưng tôi thì tôi lại tìm
thấy niềm vui trong những điều khác...
- Ví dụ, điều gì?
-
Với tôi, nụ cười trên môi mình không quan trọng bằng nụ cười trên môi
bạn mình, hay những cộng sự thân thiết của mình. Vì thế, điều tôi có
thể làm tốt nhất trong tình bạn và tình cộng sự đó là sự trung thành và
tận tụy hết sức có thể, bằng vào sự cầu toàn và kỹ tính vốn dĩ rất đặc
thù ở tôi và trên hết, là sự cộng hưởng, nhất là trong sáng tạo.
- Chính xác thì anh kỹ tính tới mức nào?
-
Đi ra sạp báo mà mua tờ Đẹp thì phải lấy tờ thứ hai chứ không bao giờ
lấy tờ trên cùng vì tờ đó dính bụi và bị nhiều người “khai phá” rồi!
Còn trong công việc, chẳng hạn như trong “Hotboy nổi loạn”, tôi phải
mượn tới… 7 bộ ga giường từ 4 gia chủ để “làm nóng” các cảnh "nóng".
Theo tôi, trong các cảnh sex, trừ khi không phải ở trên giường, thì cái
đẹp của ga gối là vô cùng quan trọng, vì nó tác động rất nhiều đến cảm
xúc của hai “kẻ trong cuộc” và hơn hết, là cảm xúc của người xem.
Chẳng phải nghệ thuật trước hết là phải đẹp sao? Nên với những cảnh
nhạy cảm đừng khiến khản giả có cảm giác dơ dáy. Một tờ giấy dán tường
cũng đã đủ giúp làm mới một cái phòng ngủ rồi mà, sao cứ phải nghĩ mình
nghèo, thì mình không được hưởng cái đẹp? Chỉ cần mình biết quan sát
một chút, để ý một chút, là đủ, là được thôi mà!
- Về
sự “xả thân” của anh, quả tình tôi cũng từng tận tai nghe Vũ Ngọc Đãng
và Dũng "khùng" “kháo”, nhưng nói thật, là tôi lại không lấy làm phục
đâu nhé! Bởi tôi nghĩ đó bất quá cũng chỉ là sự “có đi có lại” với nhau
thôi chứ, nhất là một người không dễ đóng được nhiều dạng vai như anh…
-
Là thế này: nghề này, nếu như bạn tính với người ta, thì người ta cũng
sẽ lại tính với bạn. Chả ai qua mắt được ai cả đâu, vì chuyện đâu có
phải ngày một ngày hai. Còn nếu như bạn xả thân, thì sẽ không cần phải
nói gì cả, rồi tự khắc bạn sẽ nhận được lại, có cái bằng tiền, có cái
không phải bằng tiền, không sao cả! Còn thì, là một diễn viên, bất kể
là đóng được nhiều dạng vai hay bị đóng đinh ở một dạng vai (cái này
thì chưa biết được nhé!), thì ai mà chả mong nhận được một vai diễn
hay, điều đó đâu có gì là xấu?
Nhìn Minh Hằng rất muốn… “tát”!
- Mọi người bảo anh hợp với những dạng vai “thư sinh, công tử bột”. Tôi lại thấy anh hợp với những vai… “lắm mồm”?
-
Đấy, chính thế nên mọi người thấy mình ở ngoài vốn đã là thằng nói
nhiều, tới lúc lên phim lại cũng lắm mồm không kém, nên cứ nghĩ chắc
mình không phải diễn gì cả, mình sắp “hết vốn” tới nơi rồi! Nhưng thực
ra chả phải! Chẳng qua cái vai nó bắt mình phải nói nhiều thì là thế
thôi, chứ như “Hotboy nổi loạn”, tôi cũng nói ít mà! Tôi không cần phải
nói thêm gì nữa, sau “Hotboy nổi loạn”, bởi nó như là một sự “minh
oan” cho mình, rằng Lương Mạnh Hải đâu phải đã bị “đóng đinh” ở một
dạng vai…
- Mọi
người cũng lại nói rằng anh rất “hợp cạ” với Tăng Thanh Hà, nhưng
không biết sao tôi lại thích xem cảnh anh cãi nhau với Minh Hằng trong
“Ngôi nhà hạnh phúc” hơn…
-
Khổ, nếu đóng với Hà Tăng, thì người ta bảo: “Lại bánh kẹo Hải Hà!”.
Nhưng không đóng, người ta lại bảo sao lại không, đẹp đôi là thế cơ mà!
Còn khi đóng với Minh Hằng trong “Ngôi nhà hạnh phúc” thì quả là tôi
thấy rất ăn ý, nhất là mấy màn cãi nhau! Nhìn cái mặt “câng câng” của
Hằng khi bốp chát, không biết sao, tôi muốn tát cực kỳ, thế là bỗng
dưng phiêu thôi! Vụ “Vừa đi vừa khóc” tới đây là tôi “khóc” với Minh
Hằng đó chứ! Còn với Hà Tăng thì sẽ là một dự án rất đặc biệt cuối năm.
Nhưng đừng hỏi là gì nhé, tôi nhất quyết không “khai” đâu!
- Vẻ như anh rất hợp với vai trò “làm nền”, dù là với Minh Hằng hay Tăng Thanh Hà?
-
Câu hỏi có vẻ kích động, “chia rẽ nội bộ” quá nhỉ? Chẳng phải thà làm
một cái nền vững chắc cho bạn diễn của mình còn hơn là một cái nền ọp
ẹp sao?
- Minh Hằng và Tăng Thanh Hà, anh thấy cô nào xinh hơn?
-
Hà thì tính ra từng nét, không hẳn là đẹp, nhưng đáng kể, là hài hòa.
Và cuốn hút nhất ở Hà có lẽ là cái thần thái rạng rỡ, tươi tắn. Khó mà
đoán Hà đang nghĩ gì nhưng quả tình tôi rất nể cái cách Hà giữ gìn sự
mẫu mực và khuôn thước trong phong cách cũng như hình ảnh cá nhân. Còn
Hằng, quý nhất ở cô ấy tôi nghĩ có lẽ là sự hồn nhiên, thích hay không
thích đều nói ngay, chứ không bắt người khác phải chờ đợi lâu khi câu
trả lời đã có. Nói chung Hằng thuộc kiểu người dứt khoát, không suy
tính. Buồn cười nhất là cô ấy rất hay tự nhận: “Em hời hợt lắm anh
ơi!”, nhưng tôi dám chắc một người thành công như vậy thì chẳng thể nào
hời hợt được đâu!
- Cán cân có vẻ không nghiêng về sự khuôn thước?
-
Vâng, vì bản thân tôi đôi khi cũng thấy chán cái gọi là “khuôn thước” ở
mình! Mặc dù tôi luôn muốn phá cách và mạo hiểm hơn nhưng một mặt, lại
không can đảm bước ra khỏi khu vực an toàn của mình. Vẫn biết tròn
trịa quá đôi khi cũng có thể làm giảm đi sự hấp dẫn nhưng tiếc là sự
thay đổi lại diễn ra hơi lề mề...
- Đã từng thích được một cô nào “khuôn thước”?
- Rồi chứ! Một cô rất nữ tính là khác! Lâu rồi, hồi trung học… Dù
trước đó, từng được một cô rất nam tính mê nhé, đại loại là hễ trời mưa
là rủ mình trốn học, đi tắm mưa...
- Rủ đi tắm mưa mà còn “nam tính” gì nữa, nhầm à?
-
À, thì là vì cô ấy chuyên trị để tóc tém và mặc quần bò… Và quan trọng
là không xinh! Chứ phải mà xinh, thì nam tính hay nữ tính cũng chả
quan trọng! - Thế cuối cùng có đi không?
- Đi đâu?
- Tắm mưa?
- Có chứ, dù rất sợ… bị ốm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét