Các thuyền viên trong những giờ phút thư giãn hiếm hoi trên biển - Ảnh: T.Vũ |
Người thuyền trưởng tài năng
|
12 tuổi, Vương đã cùng cha ra khơi nhưng những vùng
biển gần bờ ở quê nhà, con tàu nhỏ không làm cậu trai trẻ thỏa chí vẫy
vùng. Cộng với việc gia đình đông, sáu anh em trai và hai chị gái, chiếc
ghe giờ đây đã quá chật chội, Vương quyết định xách giỏ “đi bụi”, lang
thang vào Bà Rịa - Vũng Tàu đi bạn cho những con tàu to tại xã Phước
Tỉnh với mong muốn được thỏa chí vẫy vùng trên những vùng biển xa.
Năm 1997, cơn bão số 5 (Linda) đổ vào biển Đông với gió
giật cấp 10, 11... Vị thuyền trưởng của con tàu Vương đi bạn phải oằn
mình đưa tàu vượt qua những cột sóng to. Tàu nghiêng ngả tưởng như chìm,
thuyền trưởng thất thần la lớn rồi khuỵu xuống. Vương lao đến chụp
vôlăng, lái tàu thay thuyền trưởng. Quần nhau với bão tố hơn một ngày
trời, Vương đưa được con tàu về cảng, cứu sống thuyền trưởng và 11 anh
em thuyền viên.
Sau trận bão tố thoát chết, lên bờ Vương xách giỏ về
thẳng quê nhà với lời thề “tới chết không bao giờ đi biển nữa”, nhưng
rồi tình yêu biển một lần nữa kéo anh ra khơi để giờ đây anh là một tài
công tài ba điều khiển con tàu 900CV luôn chiến thắng biển với những
chuyến cập bến, cá về đầy khoang.
Trực tính, quyết đoán, gan dạ, ầm ào như biển mùa dông
bão, nhưng sau đó lại lặng im như mặt biển vào tháng 3 (tháng 3 bà già
đi biển), đó chính là tính cách của Vương. “Thương anh em đi bạn đi cùng
hết lòng nhưng mình phải quyết đoán, đôi lúc khó tính, to tiếng mới
“cầm lái” được mọi người, công việc mới xuôi chèo mát mái” - tay cầm
vôlăng tàu, mắt nhìn chăm chăm xuyên vào bóng đêm đen đặc quánh của biển
trước mặt, thuyền trưởng Vương giãi bày.
Trong những ngày qua cùng thức, giong tàu đi hàng trăm
hải lý, xuyên qua bóng đêm tìm nguồn cá, chúng tôi cảm nhận được cái
tình và trách nhiệm mà thuyền trưởng Vương dành cho những người đi bạn.
Những ngày đầu ra khơi, những mẻ lưới chỉ lưa thưa cá, niềm lo âu, bồn
chồn đã xuất hiện trong ánh mắt anh. Cả ngày ôm vôlăng rồi Vương lại
thức trắng đêm lái tàu vượt hàng trăm hải lý để đi tìm nguồn cá lớn.
Vương tâm sự: “Cuộc sống của người đi bạn, vợ con của cả 18 anh em có đủ
ăn, dư dả hay không đều tùy thuộc vào mình”. Dừng một lúc, oằn mình bẻ
lái cho con tàu chồm lên cột sóng đang ầm về, Vương lại chia sẻ: “Có
đánh được những mẻ cá lớn thì anh em đi bạn mới được chia nhiều tiền.
Cuộc sống vợ con của anh em trên bờ trông chờ cả vào những chuyến ra
khơi của họ. Trách nhiệm của người thuyền trưởng nặng lắm, anh à”.
Thuyền viên Huỳnh Văn Suy (trái) ước mong mai này làm chủ tàu lớn để ra khơi xa đánh bắt cá - Ảnh: Đ.Tuyên |
Hai thế hệ trên một con tàu
Tàu mang số hiệu BD94439TS do Nguyễn Minh Vương làm
thuyền trưởng là con tàu lớn nhất trong bốn tàu đánh cá của gia đình
anh. Đây cũng là một trong những con tàu đánh bắt hải sản lớn nhất khu
vực các tỉnh miền Trung với chiều dài 26m, ngang 7m, cao 5,5m, đạt trọng
tải 260 tấn. Tàu có công suất máy đạt 900CV - mã lực và có thể chuyên
chở đến hơn 100 tấn cá cùng đá lạnh, vật tư đi biển. Đây cũng là một
trong những con tàu đánh bắt đạt sản lượng hải sản lớn trong thời gian
gần đây.
Ngày 15-1-2010, con tàu này chính thức được hạ thủy.
Ngay chuyến ra khơi đầu tiên tàu đã đánh bắt được gần 30 tấn cá các
loại. Và qua bao mùa chinh chiến, con tàu “chiến” này vẫn ngày đêm sừng
sững vượt qua cả những cơn dông bão cấp 8, cấp 9, giật cấp 10. Trong
chuyến đi này dù có lúc biển động cấp 6, cấp 7, tàu vẫn vững vàng trước
những cột sóng cao để làm điểm tựa cho chúng tôi vững chân bủa lưới vây
rút đàn cá.
Để có được con tàu vươn ra biển lớn, đánh bắt những mẻ
cá đầy như hôm nay, gia đình Vương đã trải qua bao năm “vượt biển” ngoạn
mục. Từ thế hệ cha ông đến thế hệ con cháu đã có tình yêu biển mãnh
liệt biết dường nào. Và cũng thật đặc biệt, ngay trên con tàu chúng tôi
đi cũng có đến ba cặp cha con cùng làm thuyền viên. Thuyền viên lớn nhất
tàu là ông Nguyễn Văn Tống (anh em thường ghẹo là bố già) cùng con
Nguyễn Văn Hải (30 tuổi), ngụ thôn Xuân Thạnh, xã Mỹ An, đã gắn bó với
con tàu này từ ngày nó được hạ thủy.
Ông Tống đã có thâm niên 35 năm đi bạn. Mỗi khi tàu
buông neo, cần mẫn cả đêm, ông quăng mồi câu mực xà mong kiếm thêm tiền
phụ với gia đình. Ngồi bên mạn tàu, bóng gầy gò già nua đổ xuống mặt
biển, ông Tống mang nhiều tâm sự, kể: “Cả đời tôi đi biển nhưng đến nay
gia đình cũng không khá lên được. Tôi và thằng Hải đi bạn, kiếm tiền gửi
cho đứa em nó (Nguyễn Thị Mỹ Vân) học đại học mấy năm qua nên cũng
không có dư, chú ơi”. Và nay Vân đã tốt nghiệp đại học, chưa tìm được
việc làm. Hải cũng mới lấy vợ và bắt đầu lo cuộc sống riêng. Giờ đây
gánh nặng cuộc sống gia đình tiếp tục đè lên vai lão ngư Nguyễn Văn Tống
đang ngày đêm lo lắng tới giây phút mình phải “về hưu”. Bởi về hưu có
nghĩa không còn nguồn thu nào nữa đối với ngư dân!
Cuộc sống của những người bạn ngư dân trên tàu chúng
tôi được cho là “khá giả” vì được làm trên tàu to, như được đi làm thuê
cho nhà giàu, có thu nhập khá cao so với những tàu đánh bắt nhỏ khác.
Thế nhưng tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Anh Huỳnh Khánh Châu
(36 tuổi) và con là Huỳnh Văn Suy (15 tuổi) cùng làm thuyền viên trên
tàu nhưng cuộc sống vẫn còn lắm chật vật.
Suy còn nhỏ tuổi nên đảm trách việc nấu cơm cho cả tàu
và phụ thu lưới, xếp phao. Nhìn dáng vẻ gầy gò của Suy liêu xiêu sau lái
giữ từng cái nồi trên bếp lửa bập bùng trong sóng gió, tôi chỉ sợ em
té. Thế nhưng, Suy luôn trụ vững và lo được những bữa cơm ngon cho anh
em bạn thuyền viên đủ sức buông lưới. Đi tàu em có sợ sóng, sợ nguy hiểm
không? - chúng tôi hỏi. Suy khẳng khái, dám ước mơ: “Sợ thì con đã
không đi biển. Con đi đánh cá và con thích lái tàu. Con mơ sau này sắm
được tàu to nữa để ra biển xa đánh được thật nhiều cá...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét