Đột nhiên sau vài ngày bỏ ăn, chẳng hiểu nguyên nhân gì mà cứ động đến cơm hay thức ăn Tuyến lập tức nôn thốc tháo.
Vậy là, suốt 5 năm
trời, cô chỉ sống nhờ rau lộc và hoa quả. Căn bệnh lạ lùng đã biến Tuyến
từ một cô gái béo tốt, khỏe mạnh trở thành “bộ xương di động”.
Cô gái mắc bệnh kỳ lạ
ấy là Nguyễn Thị Tuyến (23 tuổi, thôn Cửa Hà 1, Cẩm Phong, Cẩm Thủy,
Thanh Hóa). Không ăn được trọng lượng của Tuyến giảm xuống một cách thảm
hại, người xanh xao, gầy đét chẳng khác nào bộ xương di động.
Bố mẹ Tuyến là ông
Nguyễn Văn Lộc và bà Trần Thị Tú tá hỏa đưa con đi khám hết bệnh viện
này đến bệnh viện khác nhưng vẫn chẳng rõ nguyên nhân.
Cô gái siêu... gầy
Chúng tôi tìm đến nhà Tuyến vào một ngày cuối thu. Ngôi nhà ống mới xây ở cuối con hẻm nhộn nhịp tiếng trẻ con.
Sau một hồi chuyện trò
và biết ý định chúng tôi muốn gặp tìm hiểu chuyện cô con gái ông mấy năm
nay bỗng nhiên không ăn được cơm ông vội lắc đầu xua tay: “Chưa chắc em
nó đã đồng ý gặp các anh đâu.
Chẳng là, từ ngày mắc
bệnh con bé hay xấu hổ, ngại tiếp xúc với người ngoài lắm. Người quen
thì nó nói chuyện bình thường chứ với người lạ, nó thậm chí còn không
dám ngồi đối diện”.
Bên ấm trà nóng ngùn
ngụt khói, bà Tú vợ ông Lộc buồn bã tiếp lời: “Cách đây gần 5 năm, Tuyến
bị thi trượt tốt nghiệp lớp 12, cháu nó bị sốc, khóc lóc và bỏ ăn mấy
ngày liền.
Vợ chồng tôi cũng động
viên cháu nếu không đỗ năm nay thì sang năm thi lại nhưng nó vẫn suy
nghĩ ghê lắm, gia đình tôi cũng chẳng biết phải khuyên nhủ sao nữa. Tôi
nhẩm bụng, chắc buồn bã mấy ngày rồi cháu sẽ nguôi ngoai.
Chẳng ngờ, cả một thời
gian dài tiếp theo cháu vẫn không đụng gì đến cơm cháo. Thấy thế, vợ
chồng tôi ép cháu ăn thì cháu trệu trạo nhai được bao nhiều lại nôn thốc
nôn tháo ra hết. Mà lần nào đụng đến cơm hay thức ăn thì lại là như
vậy.
Hoảng quá, tôi mua thử hoa quả về cho cháu ăn thay cơm thì Tuyến lại ăn no được và không bị nôn.
Thế nhưng, chúng tôi
nghĩ, dù ăn gì thì cũng chẳng thể thay cơm, nếu cứ kéo dài thì chắc chắn
sức khỏe của cháu sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy, vợ chồng tôi vội vàng khăn
gói đưa cháu ra Hà Nội khám.
Thế nhưng, đi mấy bệnh
viện các bác sĩ khẳng định cháu hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh gì.
Suốt từ bấy giờ đến nay đã 5 năm, Tuyến chẳng hề đụng tới một hạt cơm
nào, người càng ngày càng héo mòn như que củi”.
Nghe tin có nhà báo đến
nhiều người hành xóm cũng túm tụm đến nhà bà Tú góp chuyện. Chị Đới Thị
Hiền, là người sống kề bên nhà bà Tú chen vào: “Trước đây nó nặng 50kg
cơ, nhưng một thời gian ai nhìn nó cũng sợ vì nó gầy quá. Mọi người cứ
tưởng nó bệnh gì, nhưng sau khi biết chuyện ai nhìn cũng thương”.
Thấy mọi người nói
nhiều về Tuyến nhưng từ lúc chúng tôi đến thì chưa thấy cô gái này xuất
hiện. Bố tuyến bảo, có người muốn gặp thì cô gái vội trốn biệt xuống
bếp, dù hết ông Lộc xuống gọi lại đến bà Tú xuống thuyết phục nhưng
Tuyến vẫn nhất quyết không lên gặp chúng tôi.
Chúng tôi đành phải
“liều” trực tiếp xuống gặp Tuyến. Sau một hồi nói chuyện và được sự động
viên của người thân, Tuyến mới đồng ý lên nhà nói chuyện với chúng tôi.
Tuyến đỏ bừng mặt, lúng
túng bảo: “Em chẳng muốn kể chuyện, không muốn lên báo, người ta mà
biết thì... em làm sao lấy được chồng”. Nghe Tuyến nói vậy, mọi người có
mặt đều phá lên cười. Thì ra, theo lời Tuyến, từ ngày mắc “bệnh lạ”,
Tuyến tự ti với thân hình cò hương của mình. Thế nên, cô rất ngại tiếp
xúc với người lạ.
Nói chuyện với Tuyến,
lúc này tôi mới có dịp quan sát kỹ cô gái. Đúng như vợ chồng ông Lộc bà
Tú kể, thân hình Tuyến gầy như một cây củi khô, làn da xanh dớt như tàu
lá, khuân mặt hốc hác. Nếu không được giới thiệu trước, hẳn tôi nghĩ cô
gái đang ở tuổi đôi mươi này chỉ là đứa bé 13-14 tuổi.
Ăn hoa quả để cầm hơi
Tuyến kể, từ nhỏ đến
lớn, cô vẫn khỏe mạnh và phát triển bình thường thậm chí còn háu ăn nữa.
Vì vậy, năm lớp 12 Tuyến béo lắm. “Sau khi bỏ ăn mấy ngày, ít hôm sau
chẳng hiểu sao nhìn thấy thức ăn em cũng rất đói và thèm. Thế nhưng, em
vừa đưa thức ăn vào miệng là lại nôn thốc nôn tháo ra ngay. Em cũng sợ
lắm, chẳng biết mình mắc bệnh gì nữa”, Tuyến tâm sự.
Tuyến bảo, từ ngày
không thể ăn được cơm, đến nay thức ăn chủ yếu của Tuyến là hoa quả. Mùa
nào có quả gì thì đó chính là đồ ăn thay cơm của Tuyến. Tuyến kể, có
lúc, cô có thể ăn hết 5kg táo mèo hay cả buồng chuối là chuyện bình
thường.
Bà Tú tâm sự: “Nhiều
hôm mới sáng ra thấy con mang xoài xanh ra làm bữa sáng mà thấy phát sợ.
Ngày nó mới bị bệnh lạ đời ấy, tôi phải mua cả yến xoài nhét vào trong
tủ cho nó ăn dần.
Thậm chí, quả chanh
chua như vậy mà nó ăn được cả tuần. Tôi sợ nó ăn chua nhiều quá sẽ hỏng
dạ dày nhưng không cho nó ăn thì nó lại đói. May mắn đi khám bác sĩ bảo,
nó không mắc bệnh gì”.
Bà Tú kể, những ngày
đầu Tuyến không ăn được người cô gầy đét lại, cô không dám ra đường, có
lúc tưởng chừng như cô không thể sống được nhất là vào mùa đông ông bà
Tú luôn phải sắm một cái lò sưởi bằng than để cho cô ngồi sưởi.
Tan giấc mơ làm cô giáo
Sau khi mắc bệnh một
thời gian, vợ chồng bà Tú xin cho Tuyến học lại để ôn thi tốt nghiệp năm
sau nhưng do sức khỏe quá yếu nên Tuyến đành bỏ học giữa chừng. Bà Tú
ngậm ngùi kể, trước kia Tuyến rất vui tính và ham học. Thậm chí, Tuyến
đã lên kế hoạch ôn thi để thi vào trường Đại học Sư phạm. Trở thành cô
giáo là ước mơ từ nhỏ của Tuyến.
Thế nhưng, vì trượt môn
tiếng Anh mà ước mơ đó mãi chỉ là ước mơ. Chẳng những thế, nó còn khiến
Tuyến trở thành người... “bất bình thường”.
Ông Lộc và bà Tú lấy
nhau từ năm 1989 và có sinh được 3 người con. Tuyến là con đầu và là
người con gái duy nhất nên tình cảm có phần ưu ái hơn, tuy gia đình
không khá giả nhưng cũng muốn Tuyến học hành đỗ đạt để sau này đỡ khổ
hơn.
Thấy con bị bệnh bao
nhiêu vốn liếng ông bà Lộc đều dồn hết vào việc đi khám cho Tuyến, bệnh
viện không được ông bà Lộc lại tìm đến thuốc nam, thậm chí cầu cúng
nhưng tiền thì mất mà tật thì vẫn mang.
Ông Lộc cho biết:
“Nhiều người nói nhà tôi cho con ăn giấm nên con tôi đang béo bỗng nhiên
gầy như vậy. Cháu nó bị như vậy nên cả họ ai cũng lo lắng. Thậm chí,
anh em trong dòng họ còn ra một điều kiện nếu Tuyến tăng một cân là cho
một triệu đồng làm sự khích lệ cho Tuyến phấn đấu”.
Hiện nay được sự chăm
sóc của gia đình Tuyến đã tăng được 40kg và không còn tự ti như trước.
Tuyến cũng đang tích cực uống nước cháo để làm quen dần với những thức
ăn có gạo.
Người mắc chứng bệnh chán cơm như cô gái Nguyễn Thị Tuyến cũng từng được báo chí và y học ghi nhận nhiều ở Việt Nam. Như trường hợp của bà Võ Thị Huệ Thu, 49 tuổi, ở ấp Đông, thị trấn Vĩnh Bình, Gò Công Tây (Tiền Giang).
Suốt 10 năm trời bà nói
không với cơm và thức ăn. Thực phẩm hàng ngày của bà Thu là trái cây,
nước lã, nước dừa, chủ yếu là chuối, đọt lang luộc, rau sống. Tuy nhiên,
dù không ăn cơm nhưng bà Thu vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, đảm đang việc
nhà.
Một trường hợp khác là
cụ bà Nguyễn Thị Lúa (75 tuổi, Tam Bình, Vĩnh Long). Được biết, bà Lúa
mắc bệnh này sau cơn bạo bệnh, khi ấy bà ăn cơm vào lại nôn ra, ruột đau
như cắt, ho sặc sụa suýt chết... quá sợ hãi, từ đó bà không đúng tới
một hạt cơm suốt 46 năm trời. Mỗi khi đói, bà Lúa hái vài trái cóc, ổi
ăn, uống vào mấy ly nước lọc để có cảm giác no... như đang ăn cơm.
Còn ông Phan Tấn Lộc
(SN 1944, TP. Cần Thơ) lại chọn... trà đá thay cơm, đến nay đã tròn 25
năm. Ông kể, từ lúc thay đổi khẩu vị, chuyện “đời sống vợ chồng” bỗng
dưng mất hẳn, nhưng sức khỏe của ông không hề bị ảnh hưởng. Do chỉ uống
nước nên chuyện đi tiểu tiện của ông bình thường, chỉ có việc đại tiện
thì một tháng ông mới đi... một lần...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét