Sắp đến ngày Hà Nội trở về với nhân dân Thủ đô. Mấy hôm nay chiếc xe Citroen đen gắn loa phóng thanh chạy khắp phố phường loan tin vui và mời bà con sáng 10/10/1954 ra bờ Hồ Hoàn Kiếm đón chào quân giải phóng từ chiền khu trở về tiếp quản Thủ đô…
Hà Nội lúc này
đã vào thu, trời se lạnh nhưng vẫn có ánh nắng mặt trời. Sáng hôm ấy tối
lấy cái máy ảnh Rétina 2A, một loại máy ảnh tốt của Đức chụp phim cỡ
24x36, bỏ túi rồi đi bộ ra hồ Hoàn Kiếm. Tôi ghé hiệu Universal photo ở
đầu đường Gia Long (Bà Triệu ngày nay) mua 2 cuộn phim đen trắng hiệu
Kodak, 36 kiểu. Lắp phim vào máy xong tôi đến đường Hàng Gai.
Ở đó tôi thấy một tốp lính Pháp súng ống trong tay đang đứng giữa lòng đường tàu điện chạy từ Bờ
Hồ lên Cửa Nam. Tôi đứng tránh sang bên phải con đường vắng teo, đến
cách họ khoảng 20m và bắt đầu bấm máy. Bọn lính không để ý sự có mặt của
tôi vì lúc này tôi chỉ có một mình. Dân phố Hàng Gai đều ở trong nhà
hoặc mở cửa hé nhìn ra ngoài. Vài người tò mò ra đứng trên lề đường.
Một lát sau tốp lính
đeo súng lên vai rời địa điểm đi thẳng về phía Hàng Bông, sau đó một
đoàn xe Jeep và môtô nhà binh chạy tiếp theo. Xem chừng không còn bọn họ
trên đường, các nhà bắt đầu mở của treo cờ đỏ sao vàng, chạy ùa ra
đường, nghe ngóng, chờ đợi,…
Nghe tiếng xe chạy rầm
rầm hướng bờ Sông Hồng đường Trần Quang Khải, tôi vội đi tắt từ Hàng Gai
ra phía Cầu Gỗ, thẳng ra Cột Đồng Hồ và chứng kiến cảnh đoàn “công voa”
(convoi) xe bọc thép của quân viễn chinh Pháp đang nối đuôi nhau chạy
khá nhanh từ Đồn Thủy (bệnh viện Lanessan, nay là Việt Xô) ra cầu Long
Biên... (cầu Paul Doumer) đi về Hải Phòng.
Thế là kết thúc một
thời thống trị của thực dân Pháp và tôi đã ghi lại được màn đầu của bức
tranh những lính ngoại xâm cuối cùng còn lại trên đất Hà Nội sáng hôm
ấy... Đồng hồ điểm 11 giờ trưa.
Tôi trở lại Hồ Hoàn
Kiếm. Cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn: Nhân dân đứng chật ních hai bên
đường từ Hàng Bài đến Đinh Tiên Hoàng, có người đang treo “băng rôn”
chào mừng, nhiều trẻ con leo lên cây, cột điện để nhìn xem cho rõ. Trên
đường Trần Nhật Duật có ngôi trường tiểu học mang tên “Jean Dupuis”, một
thầy giáo đang kẻ khẩu hiệu hoan nghênh quân ta trở về trên bức tường
dưới sự chứng kiến của mấy đứa trẻ và học sinh ở gần đó…
Tại một số đường người
ta đang dựng cổng chào đủ kiểu. Tôi đi ngang một trạm biến thế điện,
phía ngoài bọc dây kém gai, bên trong có một nhà báo nước ngoài đang cầm
micro tường thuật trực tiếp.
Hai chiếc xe Citroen và Ford chở cán bộ tiếp quản chạy qua chạy lại trên
các đường phố. Đây đó có một vài đoàn nhân dân tay cầm hoa và ảnh Hồ
chủ tịch đứng chờ.
Thình lình xuất hiện
một xe command car không mui cắm cờ đỏ sao vàng, ở trên đó có mấy anh bộ
đội, đầu đội mũ nang bọc vải, áo quần màu rêu vẫy tay chào… báo hiệu
đoàn đại quân ta đã về và sắp đến! Tiếng reo hò càng vang
lên không ngớt, từ ngã tư Tràng Tiền lên quảng trường có vòi phun nước
phía trước nhà Thủy Tạ. Hai anh lính trẻ đi đầu tươi cười tay ôm bó hoa
đã nằm trong ống kính ngắm máy ảnh của tôi. Đợi họ đưa nắm tay lên chào
tôi mới bấm máy.
Các anh bộ đội mang
ba lô và chiếu xếp gọn trên vai, bát ăn tráng men, bị đông nước treo
lủng lẳng ở lưng, bước đi vội vàng, tươi cười với đồng bào đứng hai bên
đường. Có đoàn đang đi phải dừng lại để nhận hoa… Họ là những người
chiến thắng từ các mặt trận Điện Biên, tam giác Sông Hồng… trở về.
Xen kẽ các đoàn đi bộ
có một số xe quân sự chở các nhà quay phim nước ngoài, các sĩ quan trong
quân đội, đặc biệt có ông Trần Duy Hưng, vị Chủ tịch Ủy ban Kháng Chiến
Hà nội sau 9 năm trời xa cách nay trở về tiếp quản Thủ đô. Những tiếng
hoan hô phấn khởi xen lẫn nghẹn ngào.
Cứ thấy các anh đến
gần, cứ thấy xe đi qua là tôi bấm máy, đến khi hết cuộn phim thứ nhất
lúc nào không biết. Tâm trí của tôi bị lôi cuốn bời hình ảnh của đoàn
chị em thanh niên xung phong, mặc váy, đi giày vải. Họ tuy mảnh khảnh
nhưng hồng hào, bẽn lẽn cười khi nhìn thấy “người Hà Nội”. Đoàn dân công
hỏa tuyến trong đồng phục nâu sồng tay dắt xe đạp thồ làm mọi người chú
ý. Tiếng ầm ầm của động cơ đoàn quân xa càng to dần.
Chiếc xe jeep chiến
lợi phẩm Điện Biên đi đầu, theo sau là đoàn xe Môlôtôva chở lính ngồi
xếp hàng, các loại súng cối, súng phòng không, xe kéo pháo hạng nặng…
lần lượt diễu qua rầm rộ oai hùng, kết thúc cuộc diễu hành. Cuộn phim
thứ hai trong máy ảnh của tôi cũng vừa hết.
Tuy biết có cuộc “mít
tinh” ra mắt công chúng chiều nay ở sân vận động Cột cờ, nhưng do quá
mệt tôi đành ra về. Tôi ghé qua hiệu ảnh của ông Thúy rửa 2 cuộn phim
vừa chụp xong. Cả 2 cuộn phim đều tốt. Những ảnh in ra khá đẹp.
Tôi chụp đủ 3 màn của
bức tranh toàn cảnh sáng ngày 10/10/1954, ngày Thủ đô Hà Nội được tiếp
quản. Màn đầu khi đang còn những tên lính cuối cùng của quân ngoại xâm.
Màn hai là lúc nhân dân chờ đợi quân trở về và màn cuối cùng đoàn đại
quân tiến về diễu hành trên đường phố.
Trong số 72 ảnh chụp sáng hôm
đó tôi thích nhất ảnh hai cán bộ đi đầu tay phải ôm hoa, tay trái giơ
cao vẫn đang vẫy chào và ảnh ông giáo đang viết khẩu hiệu chào mừng lên
tường của một trường tiểu học Jean Dupuis. Ngày nay xem lại quyển album
ảnh, nhìn 2 cuộn phim Kodak được tôi giữ gìn nâng niu trong hơn nữa thế
kỷ, tôi cảm thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi yêu những con người
vô tình máy ảnh tôi đã ghi lại trong phim, yêu các anh bộ đội đi trên
đường phố, yêu người Hà Nội đứng chờ hai bên đường. Những hình ảnh ấy
đang còn rõ nét trước mắt làm sao mà tôi quên được? Tôi luôn cảm thấy
sung sướng và tự hào về bộ ảnh mình đã chụp trong ngày của lịch sử Thủ
đô. Riêng tôi đó cũng là ngày quyết định ở lại với Hà Nội, tự nguyện hy
sinh tình cảm gia đình ở Huế, nơi Mẹ tôi ngày ngày mong đợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét