Hôm nay, ngày 20 tháng 10 được chọn là ngày nhằm mục đích để tôn vinh những người phụ nữ Việt Nam. Người mà quanh năm tần tảo làm việc, chăm sóc gia đình, làm rất nhiều việc cho xã hội
Hôm nay cũng là ngày mà mọi người đều rầm rộ mua hoa, mua quà rồi là những tấm thiệp, những lời chúc tốt đẹp dành cho những người phụ nữ mà họ quen biết, đặc biệt là những người phụ nữ ở trong già đình.
Nhưng đối với tôi thì tôi lại có những cảm nhận khác về ngày này. Đối với tôi, tuy ngày hôm nay có hơi đặc biệt hơn ngày chủ nhật bình thường một chút thật đấy, nhưng không cần và nhất thiết phải đúng dịp, đúng ngày, đúng giờ hôm nay mọi người mới bắt đầu mua quà, mua hoa để tặng và tôn vinh những người phụ nữ mà mình yêu quý.
Nếu như mà mình thật sự, mà đương nhiên là sẽ thật lòng thật dạ mà yêu quý những người phụ nữ xung quanh mình thì không cần nhất thiết, không quan trọng một ngày nào đó mới tặng hoa, tặng quà cả. Nếu như mình muốn thì bất cứ ngày nào trong năm cũng đều có thể biến nó thành ngày 20 tháng 10 được chứ đúng không?
Khi mà gia đình sống chung với nhau, ngày qua ngày chúng ta chắc chắn sẽ đều gọi mẹ ít nhất là vài lần. Từ "mẹ" đối với tôi nó đầm ấm, êm đềm nhưng nó cũng là một trong những động lực thúc đẩy tôi tiến lên phía trước, đối diện với mọi thứ trong cuộc sống. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều nghĩ đến gia đình, nghĩ đến những câu nói động viên của họ mà tiếp tục cố gắng, cứ cố gắng tiếp tục đi rồi tôi sẽ vượt qua, tôi sẽ làm được để chứng tỏ khả năng của mình.
Hạnh phúc đơn giản của những người mẹ chắc chỉ là hàng ngày, cứ đến bữa ăn là con cái lại có mặt để cùng nhau ăn những bữa cơm do chính tay mẹ nấu. Đối với tôi, không có bất kì một người đầu bếp nào có thể so sánh được với mẹ, những món ăn mà tôi ăn hàng ngày có thể không ngon bằng những món ăn ở ngoài những nhà hàng, nhưng những món ăn đó chứa đựng bao nhiêu công sức, tâm tư, tình cảm mà mẹ dành cho tôi. Không những mẹ dùng những nguyên liệu do chính tay mẹ lựa chọn để làm ra những món ăn ngon mà mẹ còn dùng luôn cả tình yêu thương dành cho "đứa con bé bỏng" này của mẹ mà nấu ăn, điều đó thì không ai có thể sánh bằng.
Có thể con không tặng mẹ hoa, con không tặng mẹ những món quà, con cũng không tặng mẹ những tin nhắn với những lời chúc cho có lệ mà con tặng mẹ bằng cả tấm lòng của con, đối với con, con đã tặng cho mẹ món quà quý giá nhất và thiêng liêng nhất rồi đó.
Lần đầu tiên đặt tay lên bàn phím mà viết về mẹ, những lời lẽ, từng câu chữ lại quá ư là vụng về, nhưng đó là tấm lòng của con dành cho mẹ - người phụ nữ đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời con, đã sinh ra con và nuôi nấng con khôn lớn trong bàn tay yêu thương của mẹ cho đến ngày hôm này. Con viết những dòng này không phải bởi vì nó là ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, cũng không phải là vì ngày 8/3, càng không phải là vì ngày lễ Vu Lan hay vì bất kì một ngày nào khác. Hôm nay con viết những dòng này chỉ đơn giản bởi vì con muốn viết thôi. Để đặt tay lên bàn phím và gõ ra ba chữ "con yêu mẹ" thật quá ư là dễ dàng nhưng sao để nói ra ba chữ đó thì con lại không nói được thành lời. Có lẽ dù là bản thân con hay bất kì một người con nào khác, ba chữ ấy chỉ dùng để nói trong lòng chứ không phải để nói thành lời.
Con cám ơn mẹ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét