Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

NÉT VĂN HOÁ HÀ THÀNH Bốn mùa Hà Nội



Hà Nội trong tôi gần gũi và thân quen một cách lạ kì, thế mà trước đó tôi chẳng hề nhận ra. Hà Nội có hoa Phượng đỏ của đất cảng Hải Phòng, có nắng gió của thành phố Hồ Chí Minh, có nét trầm tư mơ mộng của Huế. Hà Nội hội tụ đủ tất cả những yếu tố của một thành phố vừa cổ kính, vừa hiện đại.
Hà Nội đó, rất chung nhưng cũng rất riêng với hoa Sữa ngào ngạt những ngày thu. Nhiều nơi trồng hoa Sữa, nhưng chỉ hoa Sữa Hà Nội mới cho ta cảm nhận riêng. Cái mùi ngây ngất, nồng nàn không thể lẫn vào đâu làm nên một Hà Nội chẳng giống bất cứ nơi đâu, thật nồng nàn mà cũng thật dịu dàng. Mùi hương ấy như ngấm vào lòng tôi, vào lòng bạn, để mỗi khi đi xa, ta không thể nào không nhớ đến.
Mà Hà Nội không chỉ có hoa Sữa thôi đâu. Thêm vào màu trắng tinh khiết của hoa Sữa còn có hoa Sưa, hoa Hoàng Lan đẹp lạ lùng.. .. Rồi Hà Nội còn có những hàng cây Sấu, cây Me già, cây Xà Cừ cổ thụ có hoa màu xanh nhạt, dáng cao, thẳng, tán lá rộng. Thật hiếm có nơi nào mà nhiều cây như Hà Nội và cây lại "cao tuổi" như ở Hà Nội. Dưới những tán cây đó là những quán cóc liêu xiêu, nhỏ bé rất đỗi thân quen.. ..
Yêu Hà Nội, tôi yêu cả những mặt Hồ soi bóng. Những Hồ Gươm, Hồ Tây, Hồ Thiền Quang, hồ Trúc Bạch.. ..và nhiều hồ nhỏ khác, nơi in dấu bao chứng tích oai hùng của Thăng Long -Hà Nội. Hà Nội tuy ồn ào nhưng bạn vẫn có thể  tìm thấy cho mình một góc khuất của hồ Tây, nơi chỉ có tiếng sóng xô bờ, có ánh nắng vàng, có bầu trời xanh và tiếng chim hót…
Yêu lắm một Hà Nội cổ kính trầm tư, một Hà Nội bốn mùa với những nét đẹp khác nhau, tạo nên một bức tranh đa sắc, Hà Nội từng khơi nguồn cảm hứng sáng tác cho nhiều thi ca, Hà Nội như một nàng thơ đẹp đẽ của bốn mùa hoa lá. Mùa xuân Hà Nội có mưa bụi bay lất phất, làn mưa không đủ làm ướt chiếc áo mới nhưng cũng đủ mang cái không khí ấm áp về với thành phố. Những ngọn bàng mới nhú xanh non mơn mởn. Gió xuân hây hẩy, khẽ hôn nhẹ lên những đôi má ửng hồng. Đi xe trên phố mùa này sẽ thấy lòng thênh thang, rộng mở.
Đến mùa hạ, Hà Nội lại rất rực rỡ. Rực rỡ trong sắc đỏ đang lan dần trên những cành phượng, rực rỡ trong màu tím ngẩn ngơ của những hàng bằng lăng. Dòng người đi lại trên đường hối hả, vồn vã… hè ôm trọn thành phố vào trong sức trẻ đầy sắc màu của mình.
Hà Nội sang đông, cây cành khẳng khiu, lá bàng đỏ héo úa. Hà Nội không còn là cô bé mùa xuân tươi trẻ, phơi phới mà rất ngây thơ, cũng không còn là cô nàng mùa hạ đỏng đảnh, thích làm duyên. Hà Nội trầm lắng, suy tư như một người hoài cổ. Có ai đó đã viết thế này: Hà Nội mùa đông là Hà Nội nhớ về những ngày xưa. Ngày xưa Hà Nội còn vắng lắm. Những mái nhà cổ tựa trên vai của sự giá lạnh mà trầm ngâm suy nghĩ…Có cảm giác những cơn gió mùa đông lùa vào da thịt theo từng tiếng thở dài của thành phố. Nhưng mùa đông Hà Nội không lạnh giá. Vì quanh quất trong không gian là hơi ấm của …người Hà Nội.
Còn lại mùa thu. Mùa khiến cho con người say mê vì vẻ đẹp đến lạ lùng. Mỗi người một cách cảm nhận, nhất là các thi sĩ thường tìm cho mình những tín hiệu riêng để nhận biết mùa thu. Nhưng có lẽ chẳng giấy mực nào viết cho đủ, chẳng cây bút nào vẽ cho kỳ hết cái vẻ đẹp ấy. Người xưa thấy thu về trong lá ngô đồng rụng. Lưu Trọng Lư nghe thấy tiếng thu trong tiếng lá kêu xào xạc. Nguyễn Đình Thi nhận ra thu trong làn hương cốm mới. Trần Đăng Khoa biết thu về khi hoa cau rụng vào những thoáng heo may. Những câu hát về hương hoa sữa vẫn nao lòng người.
Thu về, Hà Nội đẹp trong từng góc phố của không gian và thời gian. Những con đường rợp bóng cây vương vấn hương ngọc lan quyện với chút hanh hao của cái lạnh vào thu. Sóng hồ Trúc Bạch dập dềnh như muốn góp cùng ai câu chuyện. Nước hồ Tây còn trong xanh và mênh mang cho ánh mắt ai nhìn xa xăm để tự hỏi đã bao lần đặt chân đến nơi này với người yêu dấu. Hơi nước tan trong gió hòa vào bầu không khí dịu dịu đến mát lành. Bên bờ sông Hồng, từng chiếc lá tre tung mình xoay xoay trong điệu valse trước khi hạ mình phiêu du cùng sóng nước. Có người nghĩ tiếng ngọn tre cọ vào nhau là tiếng mưa thu.
Thu Hà Nội đẹp đến nao lòng, đẹp từng con đường, hàng cây, góc phố, đẹp cả nắng vàng với gió heo may. “Mùa thu, xanh một trời Hà Nội - Em nghe thu hát ngang lưng trời - Từng con đường năm xưa, Lối ta đi qua những ngày thơ ấu..." - Thu Hà Nội mang đến những cơn gió heo may nhẹ nhàng, những làn sương khói giăng trên mặt nước Hồ Tây, những con phố tràn ngập lá vàng rơi …
Yêu mãi những con đường nhỏ, những thảm cỏ xanh rờn, những bụi cây xanh lục, và còn nữa là màu xanh sẫm của những gốc và khóm cây, tầng tầng lớp lớp, cao thấp so le nhau, thả bước trên con đường nhỏ quanh co chạy dài mà tựa như đang ngao du trong bức tranh thủy mặc.
Hà Nội đẹp đến mê đắm lòng người, ai đã từng một lần đến với Hà Nội thì có lẽ suốt đời không quên một Hà Nội thân quen, cổ kính, hiện đại, níu giữ bước chân người qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét