Buổi
sáng ở Hà Nội, cứ bước chân ra khỏi cửa nhà, dù ngõ to hay nhỏ thì đều y
như rằng sẽ gặp một hàng quà sáng. Có những ngõ nhỏ, hàng quà sáng
khuất nẻo với nồi nước dùng và bà chủ ngồi trong làn hơi nước mờ ảo,
cười đon đả mỗi khi ta dắt xe ra khỏi nhà. Lại có những con ngõ, nhà nhà
kín cổng cao tường bỗng chen vào một quán ăn xe đến, xe đi tấp nập.
Cái
nếp ăn nếp sống của người Hà Nội hôm nay đã ít nhiều biến đổi, đồng
tiền đủ rủng rỉnh để ăn hàng nhưng cũng chỉ chọn quán vừa tầm. Mỗi ngõ
lại có những bà xôi, bà bún, bà phở rất đỗi thân thiết. Chẳng nệ sang
hèn, cứ ăn, chào hỏi, lại ăn và tất tả ra đi. Ngõ to thú vị bởi cái sự
phong phú và liên thông như một mạng nhện khó lần, còn ngõ nhỏ lại hấp
dẫn bởi cung cách những quán hàng bố trí sao cho thu mình vừa vặn kinh
doanh khỏi choán lối đi.
Ấn
tượng nhất với tôi là cái ngõ Trung Tả – quả là một trận đồ đặc trưng
của Hà Nội, khi nó thông ra đến mười mấy lối khác nhau, vòng vèo từ suốt
dọc phố Khâm Thiên, qua Hàng Bột, lại có thể chạy tuốt ra đến phố Trần
Quý Cáp đằng sau ga Hà Nội. Ngõ ấy, đi từ đường Khâm Thiên vào, sau 2 – 3
lần rẽ “đập mặt vào tường” có quán bún ốc của bà Bông. Thứ bún chấm mà
đi khắp phố phường chưa gặp. Bún sợi mảnh và mướt trong, hà tiện nằm
khoanh trong lòng cái đĩa nhựa giảm đi biết bao là cao quý, thế mà vẫn
khiến người ta bắt thèm trong khi xuýt xoa chờ bà hàng thao tác. Lạ là
cái món bún “rất hay và ngon” như thế bà chỉ bán trong ngõ Trung Tả,
ngoắt ngoéo như đánh đố mà vẫn đông khách từ sáng đến chiều...
Hà
Nội hôm nay xáo trộn nhiều, người dân của ngõ cũng ra đi tứ phương, di
dời cả cái tinh thần của nó. Đổi lại, một lứa người mới ra đời, hay
những kẻ gắn tạm với căn nhà trọ cho cuộc mưu sinh nơi “Kẻ Chợ”. Dường
như, nhìn vào cuộc thăng trầm của những con ngõ ấy, có thể chứng kiến
được không ít biến đổi Hà Nội qua các thời kỳ. Ngõ và những câu chuyện
về ngõ có thể ngồi nói mãi mà không hết chuyện. Những con phố Hà Nội
giấu phía sau bao nhiêu ngõ nhỏ với những thân phận con người. Này ngõ
Tràng Tiền lúc nào cũng hiện ra trong tâm trí tôi như một giấc ngủ trưa,
uể oải dù rất gần trung tâm. Hay tao nhã là ngõ Phan Chu Trinh, thêm
một chút không gian yên tĩnh nữa ngay giữa trung tâm, có quán tâm trà
thanh tĩnh, với sách kinh Phật và nhạc Trịnh, thư thái những buổi chiều
của ngày và của đời...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét