Không
phải là người sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kẻ Chợ nhưng
khoảng thời gian ngắn ngủi học tập tại đây cũng đủ để một con
người có sở thích hà hít đến no nê, đẫy đà các mùi hương
phải “yêu” những hương thơm đặc biệt trên mảnh đất này.
Tôi
yêu những khoảnh khắc bước ra khỏi xe bus, cánh cửa xe đóng
sập lại như nhốt giữ tất cả những mùi khó chịu, bí bách,
ngột ngạt và nhường chỗ cho một khoảng trời mênh mông, bát
ngát ngập tràn hương hoa sữa. Nhưng tuyệt vời nhất là sau mỗi
cơn mưa rào bất chợt, lẩn khuất trong mùi ẩm ướt là hương thơm
ngọt ngào, nồng nàn của hoa sữa. Những giọt mưa không làm nhạt
hương, trái lại càng làm cho hoa sữa trở nên dịu ngọt và
quyến rũ hơn. Chậm rãi từng bước, nhẹ nhàng rón rén tận hưởng
hương hoa như sợ một hơi thở mạnh cũng làm tan biến mất.
Rồi
những buổi sớm trong lành thấm đẫm hơi sương, mùi sen Tây Hồ
nhẹ nhàng mà sâu lắng, man mác nhưng tinh túy mang cả hương của
đất trời. Được đứng thả hồn giữa mênh mông nơi đầm sen và hít
thật sâu hương thơm ấy, chắc không gì làm ta thư thái bằng…
Nhưng
đặc biệt nhất và cũng giản dị nhất là mùi những con phố Hà
Nội gắn liền với mùi hương các món ăn đặc trưng của con phố
đó. Mùi của những gánh hàng rong, quà sáng ven đường. Những
thứ mùi đơn giản nhưng chỉ thoáng ngửi qua là đã nhận ra ngay,
đã có thể gọi tên được món ăn đó. Mùi quà sáng điển hình là
xôi, phở… nhưng có lẽ mùi đặc trưng nhất, giúp người ta dễ
gọi được tên món ăn phải là phở. Bởi, phở có ở mọi vùng
miền, nhưng ai cũng phải công nhận phở Hà Nội có hương vị thơm
ngon thật đặc biệt. Điều này đúng với những người yêu ẩm thực
Hà Nội, kể cả các thực khách nước ngoài. Ngửi thấy mùi là
nghĩ ngay tới bát phở nghi ngút khói. Nhưng nhớ nhất, ấn tượng
nhất là những hàng phở gia truyền của Hà Nội. Đó là những
quán phở hằn lên dấu vết của thời gian, những căn phòng bao
bọc, nhuốm mùi khói, mùi phở. Hóa ra, mùi phở tại những quán
này được người ta yêu, được người ta ấn tượng rồi nhớ bởi có
sự cộng hưởng của không gian, của nồi nước dùng sôi sùng sục,
của hơi ấm nóng tỏa ra từ chiếc bếp than… Phải chăng, người ta
thưởng thức hương vị phở Hà Nội là muốn thưởng thức luôn cả
mùi đặc trưng, mùi của không gian hàng quán phở nữa…
Ôi,
còn cả mùi của những gánh hàng bún ốc, riêu… bên đường. Rồi
hương cốm thoang thoảng mang theo cả hương sen thơm ngát trong
những buổi sớm mùa thu khi ta vội vã trên đường đi làm. Đường
phố Hà Nội vốn nhộn nhịp, đông đúc và đặc mùi khói xe là
thế nhưng cũng không làm vợi, làm nhạt được các mùi hương đặc
trưng tỏa ra từ những tán hoa sữa, hương sen Hồ Tây, hay mùi
phở, mùi cốm, mùi xôi… Mỗi mùa lại có những mùi đặc trưng,
mỗi phố, mỗi con đường đều giữ cho mình mùi hương đặc biệt.Chính những mùi hương đó đã giúp nỗi nhớ của những người xa Hà Nội có một cái tên thật giản dị gắn liền với những con đường, góc phố thơm hương: “Nhớ phố Khâm Thiên đường Nguyễn Du, những đêm hoa sữa thơm nồng…” (Nhớ về Hà Nội – Hoàng Hiệp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét