Cụ
rùa, tháp Rùa, cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, tháp Bút là những dấu ấn lịch
sử văn hóa mà mỗi khi nhắc tới hồ Gươm thì ai cũng nghĩ tới. Hồ Gươm
còn nhiều cảnh vật khác, tuy bình dị hơn nhưng nhiều người sống lâu ở Hà
Nội lại cho đó là một phần vẻ đẹp không thể thiếu được của thắng cảnh
này.
Đó
là cây đa đã gần 200 tuổi, nằm trong khuôn viên của báo Nhân Dân. Khi
TS Vũ Tông Phan lập trường Hồ Đình năm 1835 thì cây đa này đã vững chắc,
nghĩa là nó đã được trồng trước đó. KTS Tạ Mỹ Duật lúc còn sống đã xếp
cây đa này vào loại số một Đông Dương. Một cây đa khác cũng có tuổi đời
không thua kém cây đa số một Đông Dương là cây đa ở đền Ngọc Sơn. Trận
bão năm 1977 đã làm bật rễ.
Ngay
sau đó người ta đã dùng tời kéo thân nó đứng dậy rồi chống cột và cho
đến hôm nay, cây đa vẫn sống và toả bóng. Nhắc đến cây xanh quanh hồ
Gươm còn phải nhắc đến hai cây gạo có sự ra đời khá kì lạ. Đó là một cây
trước vườn hoa Lý Thái Tổ và một cây trước đền Ngọc Sơn đã chết. Cây
gạo có đặc điểm sinh học là vào cuối mùa xuân, lá rụng hết và trên cành
khẳng khiu hoa bắt đầu nở đỏ ối khiến cho hoa càng nổi bật trên nền
trời. Tuy nhiên, cây gạo không cho bóng mát, thậm chí còn gây nguy hiểm
vào mùa mưa bão vì cành rất dễ gẫy
Dân
gian lưu truyền, ban ngày ma quỷ thường trú ngụ ở cây này, do vậy để
“dồn ma” ra khỏi làng nên ở các vùng quê, người ta hay trồng cây gạo ở
đầu làng hay ngoài cánh đồng. Khi chính quyền Pháp xây dựng công sở,
dinh thự ở phía Đông hồ Gươm có người mách nên trồng cây gạo để tránh ma
qủy quấy nhiễu. Thế là thực dân Pháp cho trồng ngay.
Và
một nét đẹp không thể lẫn của hồ Gươm đó là mỗi mùa cây lộc vừng thay
lá và ra hoa. Vẻ đẹp của nó đã đi vào nhiều tác phẩm thơ ca, nhiếp ảnh
của nhiều nghệ sĩ tên tuổi. Hai cây lộc vừng già nua nghiêng mình ra hồ
trong đó có một cây có tới chín gốc nằm ở khu vực đối diện Sở Điện lực
Hà Nội. Không ai biết hai cây lộc vừng này đã sống ở đây mấy trăm năm.
Chỉ biết để có được cái thân bồ tượng đó, lộc vừng phải trải qua cả chục
đời người. Đến khoảng cuối tháng giêng, khi mà lá vàng đã rụng hết, lộc
non đã biến thành những tầng lá xanh mướt, lộc vừng mới bắt đầu buông
xuống nhưng “dây hoa” xanh mởn. Sau gần một tuần, những dây hoa đó mới
chầm chậm, chầm chậm bung từng nụ một.
Giống
như một dây đèn nhấp nháy chỉ có màu đỏ, chúng lắc lư trong nắng, điểm
đỏ những tán lá xanh, “hun” nóng những thân cây xù xì già cỗi. Khi các
cánh hoa đỏ rụng xuống mặt hồ, gió dồn lại một chỗ tạo ra tấm thảm bập
bềnh trên mặt nước khiến hồ Gươm ngày càng thêm duyên dáng. Ở gốc cây
lộc vừng chín gốc này ngày trước thường có một ông già tóc trắng như
cước ngồi thổi tiêu. Và cứ đến ngày 19/12 ông mới thổi bài Hồn tử sĩ. Sở
dĩ ông chỉ thổi bài này vào ngày đó vì người bạn thân cùng phố Hàng Gai
của ông khi đó mới 13 tuổi làm liên lạc ở Trung đoàn Thủ đô đã hy sinh ở
chính gốc cây lộc vừng trong những ngày Thủ đô quyết tử chống Pháp.
Nhiều
du khách tới dạo ven hồ Gươm nhưng có lẽ ít ai để ý thấy một chiếc ghế
đá to nằm bên bãi giữ xe của Nhà hát ca múa nhạc Trung ương. Đó là chiếc
ghế đá duy nhất còn sót lại của một thời Hà Nội xưa. Là ghế nhưng lại
có diện tích giống cái bàn đá thì đúng hơn vì chiều dài tới 2 m, ngang
gần 1 m, mặt ghế dầy gần 20 cm. Chiếc ghế được tạc hình chữ H, đá xanh
nguyên khối và điều khiến nó giống chiếc bàn vì không có vai tựa phía
sau.
Theo
một số nhà nghiên cứu về Hà Nội thì những chiếc ghế đá đặc biệt này
được làm từ thời Pháp và cách đây 20 năm Hà Nội vẫn còn vài chục chiếc
như vậy. Nhưng do biến động lịch sử và thời gian, đến nay chỉ còn duy
nhất chiếc ghế này tồn tại. Còn nhà văn Băng Sơn thì cho rằng theo ông
có lẽ đây là chiếc ghế đá lớn nhất Hà Nội tính đến thời điểm hiện tại.
Bởi những chiếc ghế đá thời nay rất hẹp, rất ngắn, chỉ đủ cho hai, ba
người ngồi tựa vào lưng ghế mà thôi, còn riêng chiếc ghế đá này có thể
chứa được mười người ngồi dựa lưng vào nhau mà vẫn rất rộng rãi. Theo
nhà văn Băng Sơn thì khoảng 20 năm về trước, ở một số công viên của Hà
Nội và quanh hồ Hoàn Kiếm có khá nhiều ghế đá được làm từ thời Pháp rất
đẹp.
Tuy
nhiên, không hiểu vì lý do gì những chiếc ghế đá tựa như những chiếc
bàn xinh xắn ấy đã không còn tồn tại. Chỉ còn chiếc ghế này sót lại, nằm
phía trước tòa nhà khách sạn Phú Gia xưa. Một điều đặc biệt nữa là
chiếc ghế đá nằm ngay trước Nhà hát ca múa nhạc Trung ương. Ngôi nhà này
được xây từ những năm 1910 vốn là trụ sở của Hội Khai Trí Tiến Đức
những năm đầu thế kỷ trước, nơi các trí thức Hà Nội sinh hoạt tập thể,
giao lưu, đàm luận, diễn thuyết.
Đây
cũng là trụ sở đầu tiên của Quốc Hội khóa 1 nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa sau ngày tổng tuyển cử bầu Quốc Hội đầu tiên năm 1946. Sau 1954 tòa
nhà được dành làm câu lạc bộ Thống Nhất - nơi sinh hoạt của các cán bộ
miền Nam tập kết. Rồi trong một số bài thơ viết về Hà Nội, nhà văn, nhà
thơ Nguyễn Đình Thi cũng từng nhắc tới chiếc ghế đá này. Có lẽ đây cũng
là nơi chốn quen thuộc của nhà thơ mỗi khi ngồi ngắm cảnh Hồ Gươm để
sáng tác những vần thơ bất hủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét