Trải
trong không gian là những dải vàng buông. Đó không phải màu của nắng,
mà là sắc của những chiếc là đầu mùa đang rụng và nối nhau rơi xuống
lòng đường. Theo dòng người hối hả, lá rụng cuốn bánh xe người qua lại.
Có ai hay, mùa thu vừa về một chớm…
Cũng
bởi vậy mà chẳng có gì là ngạc nhiên khi đất trời còn chưa thở hơi
sương mỗi sớm mà hàng cây bên đường đã bắt đầu chuyển sắc. Phải chăng vì
thành phố khoác trên mình màu của trời - cây và nước mà thiên nhiên
xanh vốn nhạy cảm với từng thay đổi nhỏ nhất của thời tiết. Khi tháng
Tám chưa đủ để lành lạnh khí thu, nắng mới nhạt màu một chút mà lá cây
đã như trải trên đường sắc thu mênh mang. Thu về chưa đủ làm người ta
rùng mình nhưng cũng đã khiến cho những hàng cây bên đường bắt đầu trút
lá. Phố vẫn ngợp màu xanh, nhưng sắc vàng đã rơi dần từng dải, những
chiếc lá già rụng xuống để trơ lại trên cây một sắc nõn xanh non. Nhưng
chẳng mấy chốc, tất cả sẽ rực lên một màu vàng huyền diệu.
Những
cây cổ thụ lớn trong thành phố hầu hết là sấu và xà cừ. Hai loại này
lại rất nhạy cảm với thời tiết. Điều khiến ta ngạc nhiên nhất chính là
sự che dấu bản thân khéo đến kì lạ của những chiếc lá bắt đầu ngả màu.
Nhìn từ xa, người ta vẫn chỉ thấy những tán cây xanh. Vậy mà trong không
gian, vô vàn những lá vàng thả mình thẩn thơ rơi xuống. Bằng lăng vẫn
tiếc chùm quả khô cuối mùa, nhưng sắc diện cũng đang chuyển màu tím tái.
Cây bàng đã đỏ cuống lá đầu cành.
Thêm một chút hanh hao nữa, lá khô xào xạc vỡ dưới chân người. Thu Hà Nội giống với sắc màu trong bức tranh Mùa thu vàng
của LêVitan. Thu Hà Nội chỉ thoảng qua một chớm, ấp ủ mùa rồi một ngày
nọ sẽ bừng lên rạo rực. Hà Nội không cần một bản nhạc để cất lên khúc
giao mùa, chỉ cần sắc màu biến chuyển. Một chớm thu chưa làm cho Hà Nội
có những thay đổi đặc biệt mà mới chỉ là những rung cảm của thiên nhiên
mà thôi. Có người cho rằng mùa thu bao giờ cũng buồn, bởi vậy thi nhân
lấy thu làm cảm hứng: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Thế nhưng mùa thu đúng ra là mùa vui, là thời điểm lá mang nhiều vũ khúc nhất, với những sắc màu mỗi ngày một lạ. Thu.
Có
thể một thoáng lạnh đấy, một thoáng sương mờ, một chút hanh hao và chút
bâng khuâng khó tả. Phố phường như bức tranh sơn mài nhiều màu sinh
động: thoắt đấy còn xanh, một chớp mắt chuyển màu ngai ngái tím và rồi
ào ào đổ lá bất cứ lúc nào. Từ khi thu về, đêm đêm tiếng quét rác hình
như nặng hơn. Tôi đi tìm một khoảnh khắc thu độc đáo khi bất chợt nhìn
thấy chiếc xe của cô công nhân vệ sinh đuờng phố chất đầy lá vàng. Không
biết biết mùa đang được đưa đi hay đón về. Hay đó là sự chuẩn bị cho
một màu mùa mới.
Hà
Nội nay có thêm nhiều những con đường mới nhưng không phải bất kì nơi
nào cũng thấy những sắc màu giống nhau. Một buổi sớm yên bình, không khí
trong lành hiếm hoi bên hồ và cây cối khiến một cụ già bỗng dừng lại,
hít một hơi thật sâu và mỉm cười hát một bài hát về Hà Nội xưa. Phải
chăng mùa thu làm cho người ta thêm nhẹ nhõm và vui sống giữa lòng Thủ
đô yêu dấu.
Thu
chớm về từ những góc phố rất xưa. Những bon chen phố thị ổn ào không
lắng đi bởi sự đổi thay của thời tiết. Ngỡ rằng chỉ có thi nhân mới đợi
thu sang, nhưng thực tế phố phường vẫn là nơi diễn ra những tín hiệu mùa
tinh tế nhất. Thời gian chảy trôi không ngừng nhưng có một khoảnh khắc
nào đó vừa ngưng lại trên đốm vàng đầu tiên của cây lá. Đó là điểm khởi
đầu để kéo về cả mùa thu. Một sáng thức dậy, hơi co mình hơi sương và
tự hỏi không biết thu đã về từ khi nào thế nhỉ ? Bước chân thời gian
lặng lẽ không báo trước nhưng dấu tích của nó đã lưu lại trên sắc trời,
màu nước, và cả phố phường náo nhiệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét