Hà
Nội không hẳn đã là nơi có những thắng cảnh đẹp nhất Việt Nam, cũng
không phải nơi xa hoa lộng lẫy như thủ đô của nhiều nước trên thế giới.
Ấy vậy mà Hà Nội vẫn thực sự lay động lòng người.
Hà
Nội chứa đựng trong lòng nó những gì mà làm mê hồn bao tao nhân mặc
khách, bao văn nhân chí sĩ, những con người tài hoa? quyến rũ tất cả
những ai đã có thời gian sống, làm việc và gieo nên những kỷ niệm trong
chốn không gian thiêng liêng Hà Nội?
Thật
khó cắt nghĩa được cảm xúc và nguyên do một cách rõ ràng trong tâm hồn
những con người yêu Hà Nội. Những cảm xúc đôi khi xốn xang khó tả, đôi
khi điệu vợi nhớ nhung, chút mang mang mùa thu lạnh, chút run rẩy lúc
đông sang.
Tôi
đã từng in trong tâm trí mình những không gian tĩnh và động về Hà Nội,
một phố trong tranh của Bùi Xuân Phái, một nét nhạc về Hà Nội của nhạc
sĩ Hoàng Dương, một chiều Hồ Tây bàng bạc nắng, một sớm thu se lạnh
chuyễn mùa sang đông, Khuê Văn Các trầm mặc bao chứng tích trí tuệ thời
gian, những phố cổ, những hồ, chùa, đền, những cây cầu vắt qua sông
Hồng… và những khung cảnh Hà Nội hiện đại đang mọc lên trên con đường
công nghiệp hoá, hiện đại hoá với những dáng vẻ da dạng và chuyên
nghiệp. Rất nhiều góc nhìn khác nhau để cảm nhận lắng sâu Hà Nội.
Sống
và làm việc gần Hà Nội mười năm, những cảnh vật Hà Nội với tôi đã trở
nên thân thuộc và chúng luôn gợi lên trong tôi sự trân trọng và tự hào.
Cánh cổng trường của Đại học Đông Dương, tiền thân của Đại học Tổng hợp,
sau này là Đại học Quốc gia, mỗi lần đi qua đó thôi tôi đã thấy hiển
hiện bao khí phách tinh anh Hà Nội, lớn hơn là đất nước Việt mến yêu của
chúng ta.
Từ
góc nhìn của mình, và để lý giải cho những cảm xúc đồng điệu về Hà Nội
trong lòng người, tôi cố lý giải về Hà Nội về nét lắng sâu, về tình yêu
Hà Nội. Tôi cảm nhận, Hà Nội của chúng ta như một cơ thể sống chuyển hoá
qua muôn vạn kiếp để đi về cõi trường sinh. Nét hấp dẫn gọi mời thổn
thức lòng người đó chính là nét hồn Hà Nội. Khiêm nhường mà duyên dáng,
tinh tế và lịch lãm, dung dị mà lắng sâu, nồng nàn và quyến rũ, tài hoa
và nhân văn. Một hồn tụ những phẩm chất đã được hun đúc từ khí thiêng
mây trời non nước và tích hợp tinh hoa của bao vùng miền đến dâng hiến
cho Hà Nội tự bao đời nay. Những phẩm chất đó lại luôn ngời sáng và lan
toả ngấm vào những tâm hồn con người tìm đến đây với bao hứa hẹn để rồi
họ yêu Hà Nội tự lúc nào, tự hào khi nhắc đến Hà Nội và nao lòng mỗi khi
phải đi xa.
Tôi yêu lắm hai câu thơ của tướng công Dương Đình Nghệ:
“Từ thưở mang gươm đi mở cõi
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long”
Thăng
Long là nơi rồng bay lên. Nơi vì thế mà nhà Lý chọn làm đế đô mưu
nghiệp lớn muôn đời. Không chỉ hôm qua, hôm nay mà mãi muôn đời sau Hà
Nội sẽ luôn thăng hoa trong thế rồng bay đi vào cõi hoà bình và hạnh
phúc.
Hà
Nội luôn là niềm tự hào của cả nước và cả nước luôn hướng về Hà Nội với
trái tim ấp iu tha thiết. Với tôi, mỗi lần xa Hà Nội là mỗi khắc khoải
mong chờ và không phải với tôi, có lẽ là cảm thức của nhiều người một
khi đã duyên nợ với thành phố Hoà bình.
Tôi
đã xác tín một tình yêu Hà Nội, và cũng từ Hà Nội tôi đã nẩy sinh những
mối lương duyên với con người. Hà Nội với tôi là bến đỗ, bến đợi an
lành và chung thuỷ, nơi tôi đã đến từ hôm qua và hình như mỗi ngày trôi
đi, tôi càng thấm đẫm dư vị ngọt ngào của Thăng Long – Đông đô ngàn năm
văn hiến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét