Kính
cẩn phụng dưỡng ông bà cha mẹ, tôn sư trọng đạo, hiếu học, giàu lòng
hiếu khách … là những nét đẹp trong mối quan hệ giữa con người với con
người của dân tộc ta. Với người Thăng Long – Hà Nội, những nét đẹp ấy
còn mang đặc trưng riêng.
Chịu
ảnh hưởng của đạo đức cổ truyền, lại được bổ sung bằng những quan điểm
Nho giáo, tập quán sinh hoạt trong các gia đình Việt Nam thể hiện sự
tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti trật tự giữa người trên, kẻ dưới, trong gia
đình và dòng họ, đồng thời thể hiện sự gắn bó chặt chẽ, tình thương yêu
đùm bọc lẫn nhau giữa các thành viên trong gia đình, gia tộc. Điều đó
cũng diễn ra đối với mọi nhà ở Thăng Long-Hà Nội, nhưng trên một số vấn
đề lại mang theo những nét đặc trưng của tính cách con người Thăng
Long-Hà Nội.
Ở
đây, sự tuân thủ tôn ti trật tự được thể hiện một cách tự nhiên, nhằm
xây dựng gia đình hòa thuận, trên kính dưới nhường, già trẻ được yên
vui.
Người
cao tuổi nhất trong nhà (là cụ, là ông bà, cha mẹ) được kính cẩn phụng
dưỡng. Giữa vợ chồng gần gũi mà không buông tuồng, lời nói đến cử chỉ,
giữ được ôn hòa, trang nhã, đương nhiên, không phải mọi gia đình đều
được như thế. Do địa vị xã hội, hoàn cảnh gia đình, trình độ hiểu biết
khác nhau, nhưng nói chung cách ứng xử vợ chồng như trên là đúng đắn, là
mẫu mực để noi theo.
Việt Nam có truyền thống hiếu học rất quý báu mà tiêu biểu ở đỉnh cao Thăng Long.
Thăng
Long có Quốc Tử Giám, trường đại học đầu tiên của cả nước, tinh hoa nền
giáo dục Việt Nam tỏa đi từ nơi ấy. Thăng Long có đội ngũ trí thức đông
đảo, nhiều thầy học nổi tiếng. Có hàng vài chục thầy là Tế tửu (hiệu
trưởng) hoặc Tư nghiệp (hiệu phó) ở Quốc Tử Giám. Không biết đã bao lần
Thăng Long được chứng kiến hàng vạn lượt sĩ tử bốn phương lều chõng kéo
đến trường thi và quang cảnh những ngày hội lớn, các ông trạng, ông nghè
võng lọng xênh xang trên đường vinh quy bái tổ được nhà vua cho đi thăm
cảnh phố phường và ra mắt công chúng.
Trong
một môi trường luôn được tiếp xúc với việc giảng dạy, học tập và thi cử
như vậy, tinh thần hiếu học của nhân dân Thăng Long càng được kích
thích. Nhà nhà học tập, người người học tập. Không chỉ những gia đình
quyền thế, giàu có con em đi học cốt giành địa vị cao sang, mà cả những
nhà thường dân, cũng gắng cho con em có dăm ba chữ được mở mày mở mặt.
Với
truyền thống hiếu học, nhiều thuần phong mĩ tục đã hình thành. Đó là
tinh thần tôn sư trọng đạo, người thầy ở địa vị cao hơn cả vị trí người
cha trong mối quan hệ quân-sư-phụ. Đó là sự chuẩn bị nghiêm cẩn của cha
và con trong buổi nhập môn, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề cha đưa con
đến nhà thầy và đi lễ thánh sư Khổng phu tử.
Việc
học tập ngày càng được coi trọng và trở nên thiêng liêng trong tâm thức
mọi người. Cả kinh thành quý trọng chữ nghĩa đến mức không dám dẫm lên
giấy có chữ hoặc dùng giấy có chữ để bao gói, lau chùi, cho rằng làm như
vậy là có tội. Thường ngày, có những người hàng phố đi nhặt giấy có chữ
về đốt vàng mã. Người ta đề ra mọi thứ kiêng kị cho trẻ như: không ăn
cơm cháy sợ ăn sẽ bị tối dạ. Không ăn chân gà, sợ viết run tay. Không
học bài vào giờ gà lên chuồng, sợ bị quáng gà và học bài lâu thuộc…
Nhiều điều vô lí, nhưng lại có tác dụng thực tế gây thêm ý thức trân
trọng mọi thứ liên quan đến học tập.
Theo
quan điểm Nho giáo, quan hệ bạn bè là một trong năm quan hệ cơ bản của
xã hội phong kiến. Quan hệ bạn bè lấy sự tin cậy lẫn nhau (chữ tín) làm
đầu.
Ở
Thủ đô, nơi tập trung mọi hoạt động kinh tế - xã hội, đầu mối giao lưu
của đất nước, người Thăng Long có sự giao tiếp rộng rãi. Bè bạn đông và
có nhiều loại, nhưng người dân Thăng Long giữ được sự trong sáng của
tình bạn cùng những phong tục giao tiếp tốt đẹp. Có sự kết bạn giữa
những người cùng chí hướng, tri âm tri kỉ. Họ sẵn sàng chia sẻ mọi nỗi
buồn vui, giúp nhau khi hoạn nạn.
Thăng
Long cũng như nhiều nơi có sự kết bạn đồng môn những người cùng học một
thầy, hoặc cùng đỗ một khoa cùng làm quan tại triều đình. Nhưng trong
các quan hệ này một khi đã coi nhau là bạn thì không chấp nhận sự ngăn
cách vì địa vị cao thấp. Như Nguyễn Quý Kính (ở Đại Mỗ, huyện Từ Liêm)
và Hoàng Thì Trung (ở Yên Hòa, huyện Từ Liêm), hai người đỗ cùng khoa.
Một người ra làm quan tới chức Tham tụng kiêm Thượng thư Bộ Lại, một
người về nhà dạy học, làm dân thường. Tuy vậy, hai người vẫn là đôi bạn
thân, họ vẫn cùng nhau thoải mái mọi nhẽ trong sinh hoạt mỗi lần gặp
nhau.
So
với người nơi khác thì người Thăng Long nói chung giàu có, văn hóa cao,
do đó có điều kiện hơn để duy trì những thủ tục, lễ nghi theo tập quán
cổ truyền. Nhưng phú quý sinh lễ nghĩa, người Thăng Long không chỉ áp
dụng mà còn sửa đổi và thêm thắt, có trường hợp còn bày vẽ thêm, đặc
biệt là về cưới xin, ma chay, giỗ tết, làm cho nhiều thủ tục trở nên
rườm rà, cầu kì và tốn kém.
Tuy
nhiên cái làm nên cốt cách Thăng Long trong phong tục tập quán không
phải ở chỗ phú quý sinh lễ nghĩa ấy mà ở chỗ người Thăng Long đã biểu lộ
được phần nào sự tinh tế của mình trong khi thực hiện những điều ấy.
Chính như vậy, những người Thăng Long đã thu hút được cảm tình của người
hàng xứ nhờ có được sự thanh lịch, một trong những vẻ đẹp tiêu biểu của
người Thăng Long trong mọi hoàn cảnh giao tiếp.
Nhân
dân ta giàu lòng hiếu khách. Lòng hiếu khách ấy ở người Thăng Long càng
được thể hiện rõ. Đến một gia đình Thăng Long, khách được đón tiếp niềm
nở, chân tình. Lúc muốn về bao giờ cũng được chủ nhà lưu luyến, cố níu
giữ lại bằng mọi lí do thiện cảm. Khách từ nơi xa tới dễ dàng bắt gặp
những nụ cười thân thiện cùng lời chào vồn vã của những người buôn bán ở
các nhà hàng, quán trọ khi giao tiếp.
Những
dịp hội hè, thi cử, khách bốn phương kéo đến đông, đều cảm thấy dễ chịu
khi tiếp xúc. Ở đây có tục lệ quét dọn nhà cửa sạch sẽ và sắp sẵn nước
nôi bên đường để đón khách. Những nhà khá giả còn dọn mấy mâm cơm rồi cử
người ra đường mời khách. Đây chính là những dịp để người Thăng Long tỏ
lòng mến khách và khách cảm nhận rõ hơn những nét đáng yêu của người
Tràng An.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét